“Hả?” Tô Mặc Nhi nhìn thấy sắc mặt của Phất Tâm, khẽ nhíu mày, “Nàng đã làm chuyện gì?”
Mấy trăm năm không thấy, chẳng lẽ Minh Mị vẫn còn tùy hứng sao?
Phất Tâm cũng không muốn nhiều lời, lạnh lùng cười một tiếng, “Lúc trở về sư tỷ vẫn nên tự mình hỏi một chút đi.”
“Được.” Tô Mặc Nhi gật gật đầu.
Phong Đạc thấy nàng chỉ lo nói chuyện, thức ăn lại không ăn được bao nhiêu, liền trực tiếp gắp thịt cá để vào trong chén nàng, “Có chuyện gì, cơm nước xong rồi hẵng nói sau.”
“Ừ.”
Sau khi cơm nước xong, hai nam nhân kia không biết đã đi đến nơi nào, chỉ để lại Phất Tâm và Tô Mặc Nhi ở trong phòng.
Lúc này Tô Mặc Nhi mới mở miệng hỏi, “Phất Tâm, hiện tại ai quản chưởng ở Lang tộc?”
“Vẫn là lão Lang vương mà.” Phất Tâm bật thốt lên, lập tức sững sờ, thử dò xét hỏi, “Sư tỷ cho rằng bây giờ là do cái tên Úc Huyền kia quản chưởng sao?”
Thấy Tô Mặc Nhi trầm mặc, Phất Tâm có chút kinh ngạc, “Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi còn chưa quên được hắn?”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy!” Khoé môi Tô Mặc Nhi run run, nghiêm túc, thản nhiên nói, “Trước đó không lâu, ta đã nhìn thấy hắn...”
“Ở nhân gian?” Phất Tâm cũng có vài phần kinh ngạc.
“Ừ, khi đó ta còn chưa nhớ lại.”
Lần đó ở Mộ Lạc Thành thiếu chút nữa nàng đã bị thất thân, hắn nói những lời kia, sau này mỗi lần nàng nhớ đến, đều cảm thấy hoảng hốt. Nhất là câu, hắn nói sẽ không bỏ qua cho Phong Đạc.
Khi đó, không biết mình và hắn đã từng qua lại với nhau, nàng chỉ sợ hắn làm tổn thương đến Phong Đạc.
Sau này khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, dần dần nàng cũng quên lãng đi người kia. Cho đến khi Phất Tâm vừa mới nhắc tới Lang tộc, nàng mới đột nhiên nhớ tới.
“Hắn đi tới trần gian để làm cái gì đây?” Phất Tâm lẩm bẩm nói, thật sự khó hiểu.
Trước đó rất xưa rất xưa, thiên giới có lệnh trói buộc, mỗi quần tộc, kể cả nhân tộc đều phải ký kết minh ước. Trong lúc đó nếu các tộc không có sai lầm lớn hay là đặc biệt, thì không được phép giao chiến lẫn nhau .
Nhất là, nhân tộc và yêu tộc, bởi vì hai tộc này đều sinh sống ở lục địa, tự nhiên là giao chiến không thể tránh. Nhưng yêu tộc so với nhân tộc lại gặp được ưu thế may mắn, ví như pháp thuật, trường sinh, cho nên, thiên đế không cho phép yêu tộc tổn thương đến nhân tộc, nếu không sẽ trừng trị yêu tộc.
Cũng đã qua nhiều năm như vậy, yêu tộc ẩn nhẫn nhân tộc, không chiếm lấy lãnh địa của nhân tộc.
Tô Mặc Nhi đương nhiên là cũng biết chuyện này, cho nên khi nàng nói với Phất Tâm chuyện ở Mộ Lạc Thành, thì đuôi lông mày Phất Tâm nhướng lên, rõ ràng là đang chờ xem vở kịch hay của Lang tộc.
“Lang Vương vậy mà có thể dung túng cho thần dân của hắn đi đến nhân tộc gây tổn thương cho dân chúng tay không tấc sắt kia. Ha ha!”
Phất Tâm nhìn có chút hả hê nói, “Sai lầm lớn Lang tộc phạm phải cứ như vậy mà nằm ở trong tay chúng ta, nếu sau này bọn họ còn dám can đảm muốn tiến công Hồ tộc, thì chúng ta sẽ lấy chuyện này ra làm lí do, trực tiếp cáo trạng lên thiên đình!”
“Đoán chừng là bọn họ còn không dám tùy tiện tiến công Hồ tộc đâu.” Tô Mặc Nhi phân tích, “Nhưng nếu để cho bọn họ biết rõ tin nương bị trọng thương, truyền vương vị cho ta, thì tình thế đó đối với ta lại càng thêm bất lợi.”
“Nhưng chuyện như vậy muốn lừa cũng lừa không được, mấy ngàn năm này ngươi không trở về, chỉ sợ là bọn họ rất khó vui lòng phục tùng với ngươi.” Phất Tâm bừng tỉnh đại ngộ, “Không trách được mỹ nhân cô cô phái Thiên Chi trở về trước!”
Thì ra đã sớm chuẩn bị cho hôm nay!
“Có Thiên Chi ở đây, nhưng chuyện đó sẽ không tệ như chúng ta nghĩ đâu.”
Uy tín của Thiên Chi ở Hồ tộc, so với nàng càng cao hơn. Ngoại trừ lúc nhỏ ở Hồ tộc, thì phần lớn thời gian còn lại đều ở trong Minh U Cốc học nghệ với sư phụ.
Hắn rất ít trở về, nhưng lại ở chung với nữ vương Hồ tộc các nguyên lão cũng không dám nói, nếu không phải chỉ có nàng có thể ngồi lên vị trí này, thì thật sự là nàng muốn để lại vương vị này cho Minh Mị...