Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 222: Chương 222: hỗn độn lực (9 )




Thể lực của Phong Đạc bị tiêu hao quá lớn, Tô Mặc Nhi ở bên cạnh hắn canh giữ ba ngày cũng không thấy hắn tỉnh lại, trong lòng nàng lo lắng không thôi.

Sau khi Ngân Lan chẩn mạch cho hắn, chỉ nói câu không sao, rồi lại trở về bế quan.

Tô Mặc Nhi cũng bắt mạch cho Phong Đạc, chính xác cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng hắn lại không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.

Mấy ngày nay Phất Tâm rất chịu khó, ngâm mình ở trong một đống sách cổ mà Ngân Lan để lại, không biết là đang tìm vật gì.

Ngay ngày thứ tư, trên hai mắt Phất Tâm hiện lên một vòng tròn đen rất lớn, mặt mũi cũng tràn đầy mệt mỏi lảo đảo đi vào.

Tô Mặc Nhi vừa thấy nàng như thế, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi vội, “Phất Tâm, làm sao vậy?”

Phất Tâm lắc đầu, đi vài bước đến trước bàn, ực mạnh mấy ngụm nước.

Một hồi lâu, ngồi co người ở trước bàn, ai oán nói, “Sư tỷ, một đống sách lão đầu tử kia để lại, không có một quyển nào hữu ích hết.”

“...” Tô Mặc Nhi dở khóc dở cười, “Ngươi muốn tìm cái gì?”

Phất Tâm lặng yên lặng yên, rối rắm đạo, “Một đầu tóc trắng kia của Phong Dương, ta nhìn rất chướng mắt, muốn thử xem một chút coi có biện pháp nào có thể khiến hắn phục hồi như cũ.”

Trên mặt Tô Mặc Nhi hiện lên một chút áy náy, “Nếu như không phải vì chúng ta, Phong Dương cũng sẽ không thay đổi thành như vậy.”

“Sư tỷ, ngươi chớ tự trách. Ngày đó nếu đổi lại là chúng ta lâm vào khốn cảnh (tình huống khó khăn), chắc chắn các ngươi cũng sẽ không tiếc giá cao mà giúp đỡ chúng ta .” Phất Tâm trấn an.

Tô Mặc Nhi cảm thấy vài phần cảm động, “Phong Dương vì lấy thân thể người phàm dùng trận pháp của Minh U Cốc, mới có thể như vậy. Ngược lại có thể chữa, chỉ là cần rất nhiều thời gian.”

Vào lúc nàng nhìn thấy đầu tóc của Phong Dương đã muốn vì hắn chữa trị rồi, chỉ là bị những chuyện kia trì hoãn.

Phong Đạc lại hôn mê vài ngày, nàng hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.

Đôi mắt Phất Tâm sáng ngời, lập tức mong đợi nhìn về phía Tô Mặc Nhi, “Sư tỷ, có biện pháp nào không? Chỉ cần có thể chữa hết cho hắn, mặc kệ bao lâu đều không quan trọng.”

“Rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày dùng nước trong dòng suối nhỏ ở trong cốc kia gội đầu là được.”

“Cứ như vậy thôi?”

“Ừ. Dòng suối nhỏ ở chỗ đó cũng hấp thu được không ít hỗn độn lực, cực kỳ có ích với sự hồi phục của hắn. Chỉ là cần phải thêm vài năm nữa, tóc của Phong Dương mới có thể trở về màu đen.”

Nói đến đây, Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào Phất Tâm, “Biện pháp đơn giản thì đơn giản, chỉ là, ngươi thật sự có thể chịu được, ở chỗ này trong vài năm sao?”

Tính tình của Phất Tâm nàng hiểu rõ, nha đầu kia có thể chịu được tịch mịch sao?

“Dù sao ta cũng phải hộ pháp cho lão nhân, thế nào cũng phải ở trong cốc đợi vài năm.” Phất Tâm u oán nói.

“Ừ, cũng tốt.”

Phất Tâm đột nhiên hỏi, “Sư tỷ, ngươi dự định khi nào thì trở về Hồ tộc?”

“Có thể phải chờ thêm mấy tháng, Phong Đạc còn chưa tỉnh lại, hơn nữa hiện tại ta lại mang thai, không chịu nổi nguy hiểm.” Tô Mặc Nhi nhàn nhạt nói ra.

Phất Tâm kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn xem bụng nhỏ của Tô Mặc Nhi, kinh ngạc chỉ chỉ, “Mang thai?”

Khoé môi Tô Mặc Nhi cong lên, nhướn mày nhìn về phía nàng, “Như thế nào? Không nên sao?”

“... Không phải.” Khoé miệng Phất Tâm co quắp, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi và Phong Dương, các ngươi...”

Tô Mặc Nhi lời còn chưa dứt, thì lập tức đã bị Phất Tâm cắt ngang, “Chúng ta còn chưa có quyết định này! !”

“... Ta chỉ muốn hỏi xem khi nào các ngươi thành hôn thôi.”

Vẻ mặt Phất Tâm khẽ khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói, “Quyết định này cũng chưa...”

Thấy Tô Mặc Nhi còn muốn hỏi thêm, Phất Tâm vội vàng nói sang chuyện khác, nói “Sư tỷ, ngươi có nghĩ tới chuyện của hắn hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.