“Tam tẩu?” Phong Dương không giấu được kinh ngạc khi nhìn Tô Mặc Nhi ôm Phong Đạc trồi lên mặt nước.
Xung quanh người bọn họ có một tầng kết giới xanh biếc, giống như có thể chống nước.
Chờ Tô Mặc Nhi mang Phong Đạc lên tới bờ, Phong Dương mới phát hiện, hai mắt Phong Đạc nhắm nghiền, đã hôn mê.
Vẻ mặt Tô Mặc Nhi khó coi, đem Phong Đạc đưa hắn canh chừng, chỉ đơn giản dặn một câu, “Chăm sóc tốt cho hắn.”
Liền ngiêng mình đuổi theo, tốc độ nhanh đến độ mà chỉ thấy có một luồng sáng chợt lóe vụt qua trước mặt.
Tô Mặc Nhi như muốn dùng hết tất cả pháp lực, cuối cùng cùng ở hắc khí sắp phá tan minh u cốc phía chân trời thì bắt nó cản xuống dưới.
Khi đen như bị chọc giận, năng lượng mạnh mẽ làm nhiễu loạn cả hồ nước, dữ tợn công kích Tô Mặc Nhi.
Dần dần khí đen công kích chậm lại, Tô Mặc Nhi còn chưa biết rõ cái kia là thứ gì nhưng đúng là nó có linh trí!
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, chỉ trong chớp mắt, khí đen đẫ chia ra làm ba, theo ba phương hướng khác nhau chạy về phía chân trời.
Minh U cốc thật ra là một** không gian nhỏ, hình thành từ thời Hỗ Độn sơ khai, tách khỏi lục giới ở ngoài, bình thường các nàng ra vào đều sử dụng Hỗn Độn lực.
Nhưng nếu mà khí đen trực tiếp phá tan chân trời , thì hậu quả như thế nào, thực sự không thể tưởng tượng được. . . . .
“Đi!” Âm thanh của Vung Tâm chợt vang lên bên tai.
Tô Mặc Nhi cảm thấy vui vẻ, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vung Tâm đang ở trên chỗ rất cao so với nàng, cũng giống nàng đang ngăn cảng một luồng khí đen.
Khí đen như là là nắm được điểm yếu là các nàng rất ít người, thế là bắt đầu chia nhỏ ra, một chia ra làm hai, hai chia ra làm bốn. . . . . . .đếm không hết, quấn xung quanh các nàng.
Lúc trước ba luồng khí đen, lúc này đây đã gần chạm đến phía chân trời, chớp mắt liền có thể phá vỡ cả bầu trời.
Tô Mặc Nhi cùng Vung Tâm dùng hết cách, cả người đều bị bị đám khí đen bao trùm!
Đột nhiên một đạo bóng trắng lướt qua các nàng là hai người cảm thấy hoa mắt, nó hướng về phía ba luồng khí đen mà đi, bắt nó cấp ngăn cản xuống dưới.
Đám khí đen quấn xung quanh các nàng giống như bị kinh hách, nháy mắt liền tụ lại một chỗ.
Tô Mặc Nhi nhân cơ hội đó hướng mắt lên trời nhìn, trong tay Ngân Lan nắm một viên dạ minh châu, ngân phát ở đen như mực màn đêm hạ tùy ý bay lên, mà đám khí đen kia,lại bị dạ minh châu hút vào.
Trong lúc Tô Mặc Nhi hoảng hốt, khí đen bất thình lình bắt đầu công kích, kết giớ ngưng tụ quanh thân nàng nháy mắt bị đánh tan, khí đenvụt thẳng về phía mặt nàng!
Con ngươi của Ngân Lan co rụt lại, chẳng quan tâm khí đen có bị hút vài hết chưa, liền chạy đến trước mặt Tô Mặc Nhi, thay nàng đánh lui một kích kia!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch, chờ tinh thần của nàng hồi phụ lại, đám khí den đã bị hạt châu trong tay Ngân Lan hút gần hết.
“Đáng chết!”Tiếng xé gió của trường tiên vang lên, kèm theo là âm thanh căm tức của Vung Tâm.
Tô Mặc Nhi nhìn về phía nàng, lại phát hiện khí đen đã bị trường tiên màu đỏ huyết đánh tan sau đó lại rất nhanh tập hợp lại.
Roi của Vung Tâm đối với đám khi kia mà nói, không hề có tác dụng!