Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy thân thể rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt lướt về phía Phong Đạc ở một bên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch!
“Không!!!”
Giữa ngực Phong Đạc bị Úc Huyền đánh xuyên thành một lỗ hổng lớn, thân thể của hắn vẫn duy trì tư thế chúi đầu về phía trước.
Nhìn thấy Tô Mặc Nhi không sao, lúc này khóe môi hắn mới thoáng cong lên một đường cong.
Khuôn mặt tuyệt thế kia, vẫn giống như ngàn năm trước mới gặp gỡ.
“Phong Đạc!!” Mắt Tô Mặc Nhi trừng muốn nứt ra, rõ ràng là do Phong Đạc kịp thời đẩy nàng ra, nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh (cảnh nguy hiểm), mà chính hắn lại...
Phong Đạc bị Úc Huyền và Vị Minh dùng pháp thuật giữ yên lại một chỗ, nhúc nhích không được, mà công kích của bọn họ lại được triển khai liên tục, cả một đống pháp thuật đều đánh lên người hắn.
Phong Đạc hoàn toàn đã không còn cảm giác được đau đớn, ánh mắt của hắn vẫn luôn lưu luyến nhìn Tô Mặc Nhi, gần giống như cứ muốn tham lam nhìn nàng mãi, để rồi khắc sâu dung nhan nàng vào trong lòng.
“Diệp Ánh Hàn! Ngươi nhanh thả ta ra! Thả ta ra!” Hai mắt đều đọng nước mắt mờ mịt như sương mù, Tô Mặc Nhi dùng tay lau mạnh, bây giờ trong lòng nàng đều chỉ còn dáng người anh tuấn kia.
Có phải hắn sẽ rời bỏ nàng mà đi không?!
Trái tim Tô Mặc Nhi co rút từng đợt, nàng cố gắng giãy giụa, nhưng Diệp Ánh Hàn lại không hề buông nàng ra một chút nào.
Trong tròng mắt của Phong Đạc mang theo sự tham luyến, nhưng rốt cục vẫn phải vô lực nhắm mắt lại, thân thể của hắn lảo đảo, ngã ầm xuống.
Đột nhiên Tô Mặc Nhi không hề giãy dụa nữa, trong mắt của nàng vẫn chỉ có Phong Đạc, nhưng lại giống như trong nháy mắt đã mất đi linh hồn, sự trống rỗng ấy khiến cho người ta phải đau lòng.
Trên mặt Vị Minh và Úc Huyền đều lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi thu hồi pháp thuật.
Đau thương dần dần biến mất trong con mắt Diệp Ánh Hàn, hắn giao Tô Mặc Nhi vào trong tay Thiên Chi, trong giọng nói mang theo một ít khàn khàn, “Trông nàng cho tốt.”
Nói xong, hắn liền đi tới thi thể của Phong Đạc.
Vị Minh và Úc Huyền thấy hắn đến, trong lòng không khỏi thêm đề phòng, bước chân cũng lui nhẹ về phía sau mấy bước.
Tuyết thần của thiên giới, bọn họ không thể đắc tội!
Chỉ là, nhìn thấy hắn muốn tới gần Phong Đạc, ánh mắt Vị Minh chợt lóe, chặn ở trước mặt hắn, “Người chết cũng đã chết, tuyết thần còn muốn làm gì nữa?”
“Cút ngay!” Diệp Ánh Hàn đánh ra một luồng pháp thuật về phía hắn, vốn muốn để Vị Minh tránh ra, lại không ngờ hắn lại dễ dàng hoá giải được.
Ánh mắt hắn (DAH) lạnh lùng, lúc nhìn Vị Minh, hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu. Chỉ mới mấy tháng không gặp, mà lực lượng của hắn (DM) lại tăng lên không ít!
Nhưng mà, trên đời này, không có cái gì có thể ngăn cản hắn (DAH)!
Vị Minh lặng lẽ truyền âm cho Úc Huyền, bảo hắn (UH) đi lên giúp hắn (VM) ngăn cản lại Diệp Ánh Hàn.
Mặc dù Phong Đạc đã chết, nhưng hồn phách của hắn chưa bị diệt, nếu không phải lúc hồn phách hắn rời khỏi thân thể, diệt hồn phách của hắn, thì hắn sẽ trở lại bài vị một lần nữa.
Diệp Ánh Hàn dễ dàng nhìn thấu mưu kế của bọn họ, vào trước khi bọn họ ra tay, ra tay trước bọn họ!
Úc Huyền còn chưa đi lên, Vị Minh đang cố gắng ứng phó, mà trong nháy mắt hắn tránh né, bóng ảnh của Diệp Ánh Hàn chợt lóe lên, trực tiếp lướt qua hắn, rơi vào bên người Phong Đạc.
Úc Huyền nghĩ đến lời Vị Minh đã nói trước với hắn, lúc này cũng không quan tâm đến thân phận của Diệp Ánh Hàn, mà đi lên triền đấu (quấn lấy, dây dưa) với Diệp Ánh Hàn.
Chỉ là, Diệp Ánh Hàn chỉ mới nâng nâng tay, gió tuyết sắc bén không biết từ nơi nào, gào thét tấn công về phía mặt Úc Huyền!
“Không biết tự lượng sức mình!”
Diệp Ánh Hàn từ trong lòng lấy ra một hạt châu sáng óng ánh, vận linh lực, bức hạt châu vào trong cơ thể của Phong Đạc.
Giữa chừng bị Vị Minh và Úc Huyền quấy rầy nhiều lần, dường như tính tình Diệp Ánh Hàn đã trở nên có chút gắt gỏng.
Vị Minh và Úc Huyền đã cam nguyện mạo hiểm đắc tội đến thiên giới, cũng không có ý định để mặc cho Diệp Ánh Hàn thành công.