Tô Mặc Nhi từ từ đi đến trước mặt hắn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một mảnh lạnh nhạt.
“Mặc Nhi, ta chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi.”
“Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là làm tổn thương đến người ta yêu nhất.”
Tô Mặc Nhi không cho hắn có thêm cơ hội nói chuyện, đưa tay tạo ra pháp thuật, chỉ thấy hắn lập tức trợn to hai mắt.
Úc Huyền cảm nhận được pháp lực của mình đang từ từ cạn kiệt, hình người cũng đã sắp duy trì không được. Nàng đây là, muốn phế bỏ tu vi của hắn sao?
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi chậm rãi thu tay lại, hình người của Úc Huyền cũng đã dần mơ hồ, rất nhanh đã biến về thân sói.
Phong Đạc đi đến cạnh Tô Mặc Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cảm thấy thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Chúc mừng.” Diệp Ánh Hàn khẽ cười nói.
Vốn cho rằng bọn họ bình an vô sự, nhưng hiện tại đi đến gần, hắn mới cảm giác được sự khác biệt từ bọn họ.
Chuyện Phong Đạc mọc cánh thành tiên vốn ở trong dự liệu, mà Tô Mặc Nhi, vậy mà... ! !
Tô Mặc Nhi và Phong Đạc nhìn nhau cười một tiếng, tất cả nhu tình mật ý đều như tan ra trong lòng.
Ngàn năm trước trong Ngưng Bích Lưu Quang có một sợi hồn phách của Phong Đạc truyền cho Tô Mặc Nhi, bên trong chứa đựng ký ức của bọn họ. Lúc trước Tô Mặc Nhi và Ngưng Bích Lưu Quang nhập làm một thể, mặc dù ký ức đã trở lại, nhưng sợi hồn phách kia lại không tan ra ở trong cơ thể nàng.
Mới vừa rồi nàng và Phong Đạc cùng nhau chịu thử thách lôi điện, thoát khỏi phàm thai, mà sợi hồn phách kia lại hoàn toàn tan ra trong cơ thể nàng.
Xem như nhân duyên tạo hóa, hiện tại Tô Mặc Nhi đã không còn yêu khí, hóa làm tiên.
Từ nay về sau, không còn chuyện gì có thể tách bọn họ ra được!
...
Đám người Tô Mặc Nhi không dừng lại ở Mộ Lạc Thành nhiều thời gian, ngày hôm sau đã trở về Minh U Cốc.
Diệp Ánh Hàn vì có chức trách trong người, đã trở về thiên giới.
Phong Đạc mang luồng khí đen này về Minh U Cốc, mà Ngân Lan lại một lần nữa bố trí kết giới, trói buộc những lệ khí kia.
Bởi vì sớm đã đồng ý với Thiên Chi về Hồ tộc với hắn, vì vậy sau khi Tô Mặc Nhi và Phong Đạc xử lý xong những chuyện khác, liền đi theo Thiên Chi cùng trở về Hồ tộc.
Mà lần này, Phong Đạc lại bế Thần Nhi đến Hồ tộc.
Minh Mị sớm đã bị đưa về Hồ tộc, Tô Mặc Nhi nhìn thấy nàng, sau khi đôi mắt nàng bị thương, dường như tính cách cũng trầm tĩnh lại.
Lúc trước yêu tộc luôn bị thiên giới ngăn cản, không thể nào trực tiếp khai chiến.
Mà lúc trước Lang Vương muốn giết chết nàng, để cho Minh Mị kế vị, từ đó khiến cho Hồ tộc trở thành Lang tộc.
Nhưng may mắn là nàng đã phá hư âm mưu của bọn họ, cũng không gây họa lớn.
Vài năm sau một ngày kia.
Trong hoàng cung Hồ tộc đột nhiên truyền ra một tiếng gào rú thê thảm.
Tiểu Thần nhi mới vừa tròn bốn tuổi núp ở sau màn che, khó hiểu nhìn vẻ mặt Thiên Chi sụp đổ, trong đôi mắt to tràn đầy hiếu kỳ.
Thiên Chi nhận ra sự hiện diện của hắn, bước vài bước đi đến, hung thần ác sát nhấc hắn lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn một hồi lâu, rốt cục cũng phát điên nói, “Ta thật hận mà à à à à - -! !”
Chủ nhân vô lương lại dẫn phu quân nhàn nhã thong dong tự tại đi ra ngoài, còn để cho hắn phụ tá tiểu chủ nhân ngồi lên vương vị Hồ tộc nữa? ! !
Hắn có thể chựa chọn rời nhà trốn đi hay không, ném đi!
Mà ở ngoài cách ngàn dặm trên một đỉnh núi nào đó, hai người bị Thiên Chi ở trong lòng yên lặng ân cần thăm hỏi mấy trăm lần, đang nhàn nhã dựa vào người còn lại ngắm nhìn mặt trời lặn.
Tô Mặc Nhi cười giảo hoạt, sung sướng nói, “Phu quân, ngươi nói Thiên Chi có thể phát điên hay không chứ ~ “
Phong Đạc quay đầu nhìn nàng thật sâu một cái, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Hắn từ từ kề sát vào bên tai Tô Mặc Nhi, hơi thở mỏng như tơ.
“Ở bên cạnh ta, ngươi còn dám nghĩ tới nam nhân khác? Hả?”
“Ta... Này này! Ngươi muốn làm cái gì!”
“Đương nhiên là, như vậy...”