Úc Huyền đi không lâu, chỗ hắ vừa ngồi bỗng nhiên lại thêm một người.
Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, ném cái gối trong tay về phía người ngồi kia.
Thân hình người kia nhanh nhẹn né tránh, ủy khuất nói: “Chủ nhân, nhiều ngày không gặp, người không nhớ ta sao?”
Tô Mặc Nhi không vui nói: “Trước khi ngươi đi ra có thể hay không nói trước một tiếng!”
“Ta không phải nhìn thấy trong phòng ngươi còn có người khác sao.”
Tô Mặc Nhi càng tức: “Ngươi chừng nào thì tới?”
“Vừa mới đến, có điều chỉ một mực ở bên ngoài. Tên kia không làm gì ngươi chứ?” Thiên Chi lo lắng hỏi.
“Yên tâm, không phải còn có ngươi ở đây sao.”
Thiên Chi sờ sờ mũi, lấy lòng nói: “Chủ nhân, đừng nóng giận, có tiểu gia ở đây, chắc chắn sẽ không để cho người khác bắt nạt người.”
Tô Mặc Nhi đi tới bên bàn, đổ ra một chén nước, đang muốn uống, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại bỏ xuống, hừ một tiếng, hỏi: “Vết thương của ngươi khỏe rồi chứ?”
Trong khách đến nay toàn là yêu, không biết nước này có sạch sẽ không cũng không biết.
“Đã khỏe, ta từ Hồ giới đi ra, ngay cả sư phụ cũng không tìm, đã đến đây tìm chủ nhân.”
“Làm sao ngươi biết ta ở đây?” Tô Mặc Nhi ngạc nhiên hỏi, hàng này không phải nên tới Đế Đô tìm nàng sao.
Thiên Chi đắc ý nói: “Tiểu gia lần này bị thương không phải không có thu hoạch gì, chí ít ông lão kia xem bói để ta hiểu thấu đáo chút, đương nhiên cũng tìm ra vị trí của chủ nhân.”
Con mắt Tô Mặc Nhi sáng ngời, nhìn Thiên Chi, Thiên Chi bị nàng nhìn đến sống lưng có chút lạnh. Chỉ nghe nàng hỏi: “Vậy ngươi có thể tính ra Phong Đạc ở nơi nào?”
“Chuyện này có khó khăn gì?” Nói xong, Thiên Chi ngồi khoanh chân xuống.
Trong miệng hắn nói thầm câu thần chú, hai tay kết ấn, trên không hình thành một trận pháp huyễn đồ.
Chỉ là, thời gian qua đi từng chút, thái dương Thiên Chi bắt đầu có từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống mà kết quả vẫn chưa có.
Tô Mặc Nhi một bên chờ đến sốt ruột, sợ làm phiền đến hắn, cũng không lên tiếng hỏi.
Một lát sau, Thiên Chi thu tay lại, trận pháp trên không trung cũng biến mất.
Tô Mặc Nhi vội vàng hỏi: “Thế nào, tìm được chưa?”
Trên mặt Thiên Chi hiện lên vài phần lúng túng, xoắn xuýt nói: “Chủ nhân, ta không tìm được vị trí của hắn.”
“Tại sao lại như vậy?” Tô Mặc Nhi vừa mới nhen nhóm hy vọng, lập tức dập tắt.
Thiên Chi cẩn thận giải thích: “Một loại khả năng là hắn ở địa phương nào đó cách biệt với thế gian, còn có một loại khả năng……”
“Là cái gì?” Tô Mặc Nhi không ôm bất cứ hi vọng nào hỏi, từ vẻ mặt của Thiên Chi, nàng đại khái đã biết đáp án.
Qủa nhiên, Thiên Chi nói tiếp: “Còn một loại khả năng….Hắn đã không còn ở nhân thế.”
Tâm Tô Mặc Nhi trong nháy mắt chìm xuống, mặt xám như tro tàn.
Thiên Chi có chút áy náy, an ủi: “Chủ nhân, có thể là hắn còn sống nhưng bị vây ở nơi nào đó cũng khó nói, hoặc giả ta tài nghệ không tinh……”
“Ta biết rồi.”
“Chủ nhân, hay là ngươi cùng ta đi tìm ông lão kia….Ta nói là sư phụ ta, có thể hắn có những biện pháp khác……” Nói được nửa câu, mặt Thiên Chi đột nhiên nghiêm túc, thấp giọng nói, “Có người đến rồi!”
“Vậy ngươi trước tiên trốn đi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”
“Được.” Thiên Chi đáp lời, lập tức biến thành một con tiểu hồ ly chui vào trong tay áo của Tô Mặc Nhi.
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh của Vân Phàm và Nguyệt Bích, Tô Mặc Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Vương phi, quần áo mua xong rồi!” Nguyệt Bích từ bên trong bọc nhỏ lấy ra một bộ nam trang, Tô Mặc Nhi để cho các nàng thay cho mình.
Nhìn các nàng không xảy ra chuyện gì, nàng cũng hơi yên lòng một chút.
Không trì hoãn nữa, để cho các nàng nhanh thu thập, rời khỏi nơi này.