Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 110: Chương 110: Mặc Nhi tự thỉnh phế truất (4 )




”Yên tâm, bản vương không vội. Món nợ này chúng ta giữ lại sau này... Từ từ tính!” Phong Đạc tà mị cười một tiếng, kéo Tô Mặc Nhi rời khỏi.

Tô Diễn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, bàn tay trong tay áo không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm.

Một đôi mắt bén nhọn như chim ưng, rơi vào trên người bọn họ, dưới đáy mắt đó tràn đầy sự điên cuồng muốn hủy thiên diệt địa!

“Đã diễn xong, ngươi có thể buông ra.” Tô Mặc Nhi giãy giãy bàn tay nhỏ bé ra, ngước mắt nhìn về phía Phong Đạc.

Phong Đạc không chút do dự buông tay nàng, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Tô Mặc Nhi, qua sông rút ván, ngươi dùng thật đúng là thuận buồm xuôi gió!”

Tô Mặc Nhi cảm thấy khổ sở, cũng không lên tiếng trả lời.

Chẳng qua là nàng cảm thấy, nếu như bọn họ đã nói rõ, thì vẫn không cần lại làm mấy động tác mập mờ kia...

Lúc này Phong Kỳ đi lại đây, hiếu kỳ nói, “Tam tẩu, vừa mới nãy ngươi nói Tô Diễn bị thương, rốt cuộc là như thế nào?”

Hiện tại hắn thật sự nhìn không được Phong Đạc lạnh nhạt với Tô Mặc Nhi như thế, nên chỉ có thể nói sang chuyện khác, giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

Tô Mặc Nhi nghĩ đến đêm đó Tô Diễn đột nhiên té lăn lộn làm trò hề ở trên mặt đất, nhịn không được mà trực tiếp bật cười.

Kỳ thật, khi đó Diệp Ánh Hàn cũng đã biểu hiện ra bản lĩnh không giống với người bình thường rồi. Nhưng chẳng qua là lúc đó nàng cũng không để ý, chỉ cho là hắn ở trong bóng tối giở thủ đoạn.

Phong Kỳ và Phong Dương liếc mắt nhìn nhau, không ngoài ý muốn đều nhìn thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Đột nhiên Phong Dương nghĩ đến hôm săn thú, chuyện Tô Mặc Nhi bị người bắt đi, nên hắn thử dò xét hỏi, “Mấy ngày hôm trước người cướp Tam tẩu đi, không phải là Tô Diễn chứ?”

“A? Nhưng hắn là...” Phong Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, khuôn mặt hiện rõ thần sắc không thể tin.

Lại thấy được Tô Mặc Nhi khẳng định gật đầu nhẹ, “Là hắn. Ngày đó có người đã cứu ta, cũng thuận tay dạy dỗ Tô Diễn, cho nên ta mới biết được hắn bị thương.”

“Thì ra là như vậy.” Phong Dương hiểu rõ nói.

Mấy người đang lúc nói chuyện, thì đã đi đến đại diện thiết yến (bố trí) Thanh Hà Viên.

Phong Đạc và Tô Mặc Nhi ngồi ở dưới vị trí thứ ba, còn Phong Dương thì ngồi ở bên cạnh bọn họ, mà Phong Kỳ thì lại cách bọn họ xa hơn một chút.

Lúc này, đại thần ở phía dưới đã đến không khác biệt cho lắm, chỉ có vài vị trí ngồi của hoàng tử còn trống.

Qua rất lâu, nhân tài đã từ từ đến đủ.

Chỉ là, dưới vị trí thứ hai còn trống.

Tô Mặc Nhi nhớ tới Phong Mục vẫn còn bị cấm túc, không thể tới tham gia yến hội, lúc này nàng mới cảm thấy dưới đáy lòng thoải mái một hồi.

“Hoàng thượng giá lâm!” Theo một giọng nói lanh lảnh vang lên, bóng dáng màu vàng sáng kia, mang theo vài phần uy nghiêm bước vào đại điện.

“Tham kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Các khanh bình thân.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Chờ sau khi thực hiện xong tất cả các lễ nghi, Tô Mặc Nhi cung kính ngồi xuống bên người Phong Đạc.

Mấy lễ nghi ở cổ đại, thật lòng rất khiến cho người ta chịu không nổi!

Nếu mỗi ngày đều quỳ đến quỳ đi như vậy, nhất định là đầu gối của nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị phế bỏ!

“Các khanh chắc hẳn đều đã biết, hôm nay trẫm gọi các khanh đến là có chuyện gì.” Khuôn mặt hoàng đế nghiêm túc nói, “Buổi săn thú hôm đó, lúc quốc sư cầu nguyện với trời, thì phát hiện ra phía tây nam có dị động.”

“Đêm đó quốc sư cũng vì Phong Lan Quốc ta mà bói ra một quẻ, lại phát hiện là yêu nghiệt sắp xuất hiện. Vì vậy, ta mới mời các vị ái khanh tới nơi này, bàn bạc một phen.”

“Hoàng thượng, đây đúng là một đại sự(chuyện lớn).” Đại thần lớn tuổi đứng dậy, vô cùng lo lắng nói, “Thần cho rằng, phải mau chóng biết rõ ràng nơi yêu nghiệt sắp sửa xuất thế, tốt nhất là có thể thừa dịp yêu nghiệt kia chưa thành hình, mà loại trừ nó!”

“Lâm thừa tướng nói rất đúng, trẫm đã từng suy nghĩ qua như thế. Không biết quốc sư có ý gì?”

Quốc sư đi cùng hoàng đế lên đại điện, vị trí ngồi được sắp xếp ở trên vị trí của Đại hoàng tử.

Nghe thấy hoàng đế hỏi thăm, hắn lập tức đứng lên cung kính nói, “Yêu nghiệt chưa xuất hiện, thần không thể nhìn ra vị trí của nó.”

“Vậy nên làm thế nào cho phải?”

Quốc sư cười nhạt nói, “Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần đã nghĩ ra sách lược vẹn toàn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.