Một lát sau, Tô Mặc Nhi trang điểm xong, đã đi ra tiền thính.
Phong Đạc đang chờ ở tiền thính, thấy nàng tới đây, ánh mắt chỉ lướt qua nàng rồi dời đi ngay.
Lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua Tô Mặc Nhi cũng không dừng lại.
Bước chân của Tô Mặc Nhi dừng lại, tiến không được, lui cũng không xong.
Nha hoàn và gã sai vặt bên cạnh, lén lút nhìn nàng với ánh mắt khác thường.
“Lo lắng cái gì vậy, còn không mau đi đến.” Phong Đạc đi tới cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, thản nhiên nói.
“Hả? Vâng.” Tô Mặc Nhi định thần lại, vài bước đi theo.
Dọc theo đường đi, Niếp Nghị đánh xe, bên trong một mảnh trầm mặc.
Phong Đạc từ khi lên xe vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tuấn nhan mang theo vẻ lạnh lùng xa cách một bộ người lạ chớ tới gần.
Tô Mặc Nhi mấy lần muốn mở miệng hỏi thương thế của hắn, nhưng thời điểm muốn nói ra lại dừng lại.
Tới Hoàng cung đã gần đến giờ Dậu bảy khắc, cửa cung xe ngựa nối liền không dứt, xem ra lần này đúng là có đại sự cần thương nghị.
Chỉ là nàng thật không nghĩ ra, Hoàng Đế tại sao muốn Phong Đạc cùng đem theo gia quyến vào cung?
Hai người vừa mới xuống xe ngựa, đã nghe cách đó không xa truyền đến một âm thanh vui mừng, “Tam ca, tam tẩu.”
Tô Mặc Nhi nhìn sang, thấy Phong Kỳ đang hướng về phía bọn họ đi tới, bên cạnh hắn còn có Phong Dương mang theo một bộ bất đắc dĩ.
“Tam ca, Tam tẩu.” Phong Dương cười nhạt, chào hỏi.
“Ừ.” Phong Đạc gật đầu.
“Phong Dương, Phong Kỳ.” Khóe môi Tô Mặc Nhi hiện lên nét cười nhàn nhạt.
“Ngươi nên xưng hô với bọn họ là Tứ đệ, Thất đệ.” Phong Đạc mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi có mấy phần mê man, một lát mới hiểu được, lỗ tai hơi đỏ lên, “Ta biết rồi.”
“Ở trước mặt bản vương, ngươi nên tự xưng là thần thiếp.”
Trong lòng Tô Mặc Nhi bỗng có chút uất ức, hạ xuống mi mắt, không hề lên tiếng.
“Tam ca, nơi này không có người ngoài, làm gì mà đối với Tam tẩu nghiêm khắc như vậy!” Phong Kỳ thấy sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, bất bình thay Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải lần đầu tiên đợi ở nơi này, không biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng sao!”
“Ta……” Phong Kỳ không phục, đang muốn phản bác, Phong Dương lại kéo cánh tay hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa.
Hắn mơ hồ cảm thấy, đêm nay giữa Phong Đạc và Tô Mặc Nhi có một loại không khí thật quỷ dị.
Thái độ Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi, giống như một người xa lạ vậy, hoàn toàn không nhìn ra sự sủng nịnh như ở buổi săn thú.
“Sắp đến giờ rồi, Tam ca, Tam tẩu chúng ta đi trước Thanh Hà viên đi.” Phong Dương nói.
“Đi thôi.” Phong Đạc nói qua, rồi hướng về phía Thanh Hà viên đi đến.
Tô Mặc Nhi rập khuôn từng bước đi theo hắn.
Mà Phong Dương lại lôi kéo Phong Kỳ đi phía sau cùng.
Phong Kỳ nhỏ giọng hỏi, “Tứ ca, ngươi có cảm thấy hay không, Tam ca cùng Tam tẩu, bọn họ……”
“Ừ, cảm thấy.” Phong Dương cũng nhỏ giọng.
Phong Kỳ kéo lên khóe miệng, thương lương với Phong Dương nói, “Nếu không chúng ta giúp huynh ấy một chút?”
“Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì ngươi cũng không biết, muốn giúp như thế nào? Ngươi vẫn là ngoan ngoãn đợi đi, không cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què.”
Phong Dương so với Phong Kỳ suy nghĩ nhiều hơn, thấy hai người bọn họ như vậy, biết ngay là có chuyện không bình thường, nhưng không phải muốn nhúng tay là được.
“Nhưng nhìn bọn họ như vậy, huynh sẽ không lo lắng sao? Rõ ràng là trời đất tạo nên một đôi……”
Phong Dương thở dài, “Dù sao cũng là chuyện của phu thê bọn họ, tốt nhất vẫn là để bọn họ tự giải quyết đi.”
Phong Kỳ suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Phong Dương nói quả thật có đạo lý, chỉ có thể thỏa hiệp nói, “Được rồi, nghe lời huynh……”