Editor: Tử Sắc Y
“Hoàng thượng, tiên tử Linh Hàm đến đây, tức là vì chuyện này.” Quốc sư nói, ánh mắt lại nhìn về đám người ở phía dưới, “Vị Minh biết tâm ý của tiên tử, trong lòng cũng rất là hy vọng tiên tử Linh Hàm có thể tìm được một phần lương duyên ở nhân gian.”
Trong con mắt Linh Hàm mang theo một chút thẹn thùng, chậm rãi nói, “Nhiều năm trước, Linh Hàm từng gặp nguyệt lão, nguyệt lão nói, Linh Hàm có một đoạn nhân duyên ở nhân gian, hơn nữa ngài ấy còn tặng cho Linh Hàm một sợi tơ hồng, sợi tơ này này có thể tìm được người định mệnh của Linh Hàm.”
“A?” Trong hai con mắt của hoàng đế sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào Linh Hàm, trong mắt hiện lên ái mộ không chút nào che dấu, hỏi gấp, “Hôm nay tiên tử cũng mang theo sợi tơ hồng kia đến sao?”
“Linh Hàm luôn luôn mang theo bên người.” Linh Hàm nói xong, vươn ra bàn tay thon dài trắng nõn.
Hoàng đế nhìn thấy trong lòng bàn tay nàng trống trơn, dưới đáy lòng không khỏi dâng lên sự nghi hoặc.
Chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, vốn là không có cái gì trong lòng bàn tay, lại đột nhiên xuất hiện một sợi tơ hồng!
Hoàng đế còn chưa kịp kinh ngạc, thì thấy tơ hồng trong nháy mắt từ tay của Linh Hàm bay ra ngoài!
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Hàm lộ ra vài phần kinh ngạc, đứng dậy đi theo hướng tơ hồng bay.
Tơ hồng giống như có linh tính, bay thẳng đến trên bàn tiệc của các thần tử.
Bọn họ luôn đang nghe ngóng lời nói chuyện giữa Linh Hàm và quốc sư, thấy lúc này tơ hồng bay tới đây, một chút con cháu thế gia có chút không kìm nén được mà đứng dậy, dùng hết tất cả các loại biện pháp muốn bắt được sợi tơ hồng kia!
Trong lúc nhất thời, đại điện bắt đầu hỗn loạn, những con cháu thế gia không thèm để ý đến hình tượng mà bắt đầu tranh giành, khiến cho một phía hỗn độn.
Thậm chí còn có người đã có tuổi, cũng đi vào tham dự!
Một nam tử mặc cẩm y may mắn bắt được tơ hồng, nhưng không đợi hắn đắc ý, thì những người còn lại đã cùng nhau xông lên, trực tiếp đè hắn ngã xuống đất.
Linh Hàm ngơ ngác nhìn một màn phía dưới, mà nụ cười trên mặt cũng dần dần hơi cứng ngắc lại.
Hoàng đế thấy vậy, trong nháy mắt thần sắc cũng trầm xuống, lạnh lùng nói, “Đều lui ra cho trẫm! Cãi nhau ầm ĩ còn ra cái thể thống gì nữa!”
Đám người đang tranh đoạt dây đỏ nghe thấy hoàng đế nổi giận, thân thể cũng lập tức cũng khựng ngay tại chỗ, run rẩy lui xuống.
Tơ hồng bay quanh trên đầu bọn họ một vòng, rồi quay đầu bay đi hướng khác.
Linh Hàm vươn tay ra, ý bảo tơ hồng trở lại.
Tơ hồng lúc bay tới chủ vị, thì bỗng dưng chuyển hướng, bay thẳng xuống chỗ ngồi người thứ ba.
Vẻ mặt Phong Đạc lười biếng vuốt vuốt ly rượu, thấy tơ hồng dừng lại ở trước mặt hắn, đuôi lông mày hắn nhướng lên, mi nhẹ nhàng chớp chớp.
Tơ hồng dạo quanh hắn một vòng, rồi đột nhiên một đầu trên tơ hồng khẽ nhếch lên, bộ dáng như tiểu hài tử đang suy tư, không nhịn được mà đánh giá Phong Đạc.
Một lát sau, tơ hồng từ từ nhích tới gần cổ tay của Phong Đạc, khoé môi Phong Đạc giương lên ý cười vui vẻ, đưa tay bắt lấy nó.
Nó giãy giãy trong tay Phong Đạc một hồi lâu, mà lúc này đáy lòng Phong Đạc hơi tò mò nghiên cứu một lát, mới buông nó ra.
Nhưng, ngay tại giờ phút mà hắn buông tay kia, tơ hồng đột nhiên quấn lên cổ tay của hắn, chẳng mấy chốc đã biến mất!
Mà sắc mặt Phong Đạc cũng thay đổi, sờ sờ chỗ cổ tay, lại không thấy sờ được gì cả!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn xem một màn này, rất lâu vẫn chưa thể lấy lại được bình tỉnh.
Phong Đạc theo bản năng nhìn sang Tô Mặc Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi cũng trắng bệch, vẻ mặt ngây ra, tựa như đang rơi vào suy nghĩ của mình!
Tô Mặc Nhi tự nhiên biết rõ là tơ hồng biến mất ở cổ tay cuả Phong Đạc mang nghĩa như thế nào, tình duyên ở phàm trần của tiên tử Linh Hàm, dĩ nhiên là Phong Đạc!
Phong Đạc quay đầu nhìn về phía hoàng đế và Linh Hàm đang ngồi trên địa vị cao kia, cười đùa nói, “Sợi tơ hồng này của tiên tử thật nghịch ngợm, dị bảo như thế, tiên tử vẫn nên nhanh chóng thu hồi cho thỏa đáng.”
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống, quát lớn, “Không được phép hồ nháo! Phong Đạc, nếu tơ hồng đã chọn trúng ngươi, vậy thì ngươi chính là nhân duyên trời định của tiên tử! Trẫm sẽ tìm một ngày thật tốt cho người, để đón tiên tử làm phi!”