Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 133: Chương 133: Ngưng Bích Lưu Quang (1)




Phong Đạc hô hấp ngừng lại, nói ẩn ý, “Ngươi phải rời khỏi bản vương sao?”

“Ta...” Tô Mặc Nhi rũ mày, trong lòng như có một tầng sương mù, mà nàng lại hãm sâu trong đó, hoàn toàn tìm không ra phương hướng để đi.

“Là Ngưng Bích Lưu Quang mang ngươi tới đây sao?” Bỗng dưng, Phong Đạc đột nhiên hỏi.

Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, không dám tin nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết...”

Khoé môi Phong Đạc giương lên vẻ khổ sở, trong con mắt lại mang theo chút đau xót, “Năm đó bản vương lấy được này nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang này, từng đã nhìn thấy một người, bởi vì nó mà biến mất. Hiện giờ, ngươi có phải cũng muốn dựa vào nó để rời đi hay không?”

Kỳ thật không đơn thuần là bởi vì, người nọ vì Ngưng Bích Lưu Quang mà biến mất, cho nên hắn mới sẽ nhớ dài như thế. Nhưng, hôm nay lúc nàng nhìn thấy Ngưng Bích Lưu Quang, phản ứng quá mức dị thường.

Trong lòng Tô Mặc Nhi mâu thuẫn đến cực điểm, hàng đêm đi tới nơi này, không có một ngày nào nàng không khát vọng có thể trở về lại hiện đại.

Nàng từng nghe hắn nói qua, nàng là sự ngoài ý muốn lớn nhất trong kế hoạch của hắn; mà hắn, không phải là nàng thì không được?

Chính vì trong lòng nàng có chân tình với hắn, hôm nay mới có thể rối rắm như vậy. Nàng thật sự không muốn rời xa hắn...

Phong Đạc từ trong ống tay lấy Ngưng Bích Lưu Quang đưa ra trước mặt Tô Mặc Nhi, mắt phượng thâm thúy như uyên, buồn bã nói, “Bản vương đang suy nghĩ, nếu bản vương phá hủy nó, có phải là ngươi sẽ ở lại bên cạnh bản vương hay không?”

Trong nháy mắt Tô Mặc Nhi kinh ngạc giương mắt, ngẩn ra nhìn hắn, khóe môi giật giật, như muốn khẩn cầu nói ra hai chữ, “Không cần...”

Phong Đạc nhìn thấy bộ dạng của nàng, lập tức trong lòng lại đau xót, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Kiếp này, bản vương thật sự bại bởi ngươi rồi!”

“Ân?” Tô Mặc Nhi khóc thút thít hỏi ngược lại một tiếng.

Phong Đạc đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, cười nhạt nói, “Nếu như ngươi thật sự muốn rời đi, như vậy, thì cùng dẫn bản vương theo.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi khẽ nhếch, bình tĩnh ngưng mắt nhìn hắn, giọt nước mắt vẫn còn đọng ở trên khóe mắt.

Một hồi lâu, mới run rẩy cánh môi nói, “Ngươi... Ngươi vừa mới nói cái gì...”

“Làm sao? Ngươi ghét bỏ bản vương sao?” Phong Đạc nhàn nhạt nhướn mày.

Tô Mặc Nhi ngây người ra lắc đầu, rốt cuộc khống chế không được mà nhào vào trong lòng Phong Đạc, khóc rống lên.

Đáy mắt Phong Đạc ẩn chứa sự thỏa mãn vui vẻ, cánh tay ôm Tô Mặc Nhi thật chặt.

Đối với hắn mà nói, hạnh phúc lớn nhất, không gì bằng được ôm nàng vào lòng.

Mặc kệ nàng ở chỗ nào, đời này kiếp này, hắn đều quyết ý đi theo!

Phong Đạc an ủi nàng hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới dần ngừng lại nước mắt, khóc thút thít nói, “Nhưng nếu ngươi như rời khỏi Phong Lan, thì sẽ không chiếm được vật mà ngươi cần tìm, ngươi có hối hận sao? Đó là tâm huyết trong nhiều năm của ngươi mà...”

“Những chuyện kia đều không quan trọng bằng ngươi.”

Từ khi hắn biết Tô Mặc Nhi không thích cuộc sống này, trong lòng cũng luôn luôn mơ hồ kích động, nghĩ muốn buông tay cuộc sống xa hoa này, mà cùng nàng đi tìm một chỗ non xanh nước biếc, sống cuộc sống thật thà mà ấm áp.

“Phong Đạc, cám ơn ngươi.” Tô Mặc Nhi dựa vào ngực hắn, nhẹ nói.

Khoé môi Phong Đạc khẽ cong, cúi đầu hôn một cái trên mi tâm nàng.

Hai người ôn chuyện xong, Phong Đạc lập tức cầm Ngưng Bích Lưu Quang lên nghiên cứu một hồi.

“Mặc Nhi, làm sao nó lại ngươi đưa đến đây được?”

Tô Mặc Nhi nhớ lại dị tượng lúc nàng xuyên không, lúc ấy hình như Ngưng Bích Lưu Quang được ánh mặt trời chiếu sáng, hoa văn quanh thân nó lưu chuyển, mới mang nàng tới nơi này.

Nhưng vừa vặn, Phong Đạc cũng cầm, trên mặt hoa văn nó cũng lưu chuyển, nhưng cũng không phát sinh ra dị tượng gì!

Tô Mặc Nhi có chút không xác định nói, “Cầm nó để dưới ánh mặt trời, đoán chừng là có thể...”

Mi tâm Phong Đạc nhăn lại, nhưng vẫn theo lời nàng để Ngưng Bích Lưu Quang dưới ánh mặt trời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.