Editor: Tử Sắc Y
Mặt nhỏ của Tô Mặc Nhi trắng bệch, vẫn chưa tỉnh hồn nhìn về phía mảnh dao găm. Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đưa tay, rút nó từ trên vách tường xe.
Trên mặt, đột nhiên có một phong thơ!
Đôi mi thanh tú của Tô Mặc Nhi cau lại, gỡ xuống lá thư, chuẩn bị muốn mở ra.
Mà lúc này màn xe đột nhiên được người vén lên, lập tức khuôn mặt căng thẳng của Thiên Chi xuất hiện trong mắt nàng.
Thấy nàng không có chuyện gì, hiển nhiên là Thiên Chi an lòng lại, lo lắng hỏi, “Chủ nhân, có bị thương ở chỗ nào không?”
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, “Ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi. Vậy ám khí...” Thiên Chi quét mắt nhìn khắp xung quanh xe một lần, cũng không thấy ám khí nào, mới nghi ngờ hỏi.
Tô Mặc Nhi mở lòng bàn tay ra, một thanh dao găm nhỏ ánh lên luồng ngân quang đang nằm ở trong lòng bàn tay nàng.
Thiên Chi nhận lấy, nhìn một hồi lâu cũng không thấy có gì, nên thả màn xe xuống, tiếp tục quay về chỗ ngồi.
Sắc mặt Niếp Nghị ngưng trọng lái xe ngựa, nghe thấy bọn họ nói chuyện, thì nâng cao tinh thần bảy hai vạn phần, hắn sợ là lại có chuyện gì ngoài ý muốn.
Cũng không ngờ, sau một lúc lâu, Tô Mặc Nhi đột nhiên lên tiếng nói, “Niếp Nghị! Dừng xe!”
“Vương phi?” Niếp Nghị rất là khó hiểu, lên giọng hỏi ngược lại.
“Ta nói là dừng xe.” Tô Mặc Nhi nói lại một lần.
Thanh âm nhàn nhạt, lại thêm chút lạnh nhạt, khiến cho trong lòng Niếp Nghị nghe thấy mà run lên.
Niếp Nghị dùng lực trên tay, kéo lại dây cương, lập tức xe ngựa từ từ ngừng lại.
Tô Mặc Nhi đợi sau khi xe ngựa dừng hẳn, thì trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Thiên Chi thấy vẻ mặt nàng không có chút gì thay đổi, cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng đi đến trước mặt nàng, hỏi, “Chủ nhân, làm sao vậy? Không phải là ngươi muốn về vương phủ sao?”
Trong lòng Tô Mặc Nhi đau đớn, dưới ống tay áo thấp thoáng thấy, trong lòng bàn tay của nàng đang nắm chặt lá thư mới vừa rồi, chỉ nhàn nhạt nói, “Thiên Chi, ngươi đi theo giúp ta đến chỗ này.”
“Là!”
Niếp Nghị nghe thấy lời nàng, trong lòng lập tức khẩn trương, “Vương phi, chủ tử vẫn còn đang ở trong vương phủ chờ ngài, có chuyện gì, vương phi có thể sai thuộc hạ đi làm!”
“Ta làm xong việc, thì sẽ trở về!” Tô Mặc Nhi nhắm hai mắt, gằn từng chữ, “Chỉ là, kính xin Tam vương gia, chuẩn bị tốt hưu thư!”
“Vương phi!” Niếp Nghị bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía nàng, khiếp sợ không nói nên lời.
Thiên Chi cũng kinh ngạc nhìn nàng, cho đến khi nàng lên tiếng lần nữa, thì hắn mới hoàn hồn.
“Thiên Chi, chúng ta đi.”
“Là... Chủ nhân.”
“Vương phi, ngươi không thể...” Niếp Nghị muốn đi lên ngăn cản, nhưng Thiên Chi lại nhanh chóng ra tay, điểm huyệt đạo của hắn.
Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thiên Chi đuổi kịp theo cước bộ của nàng, đến khi hai người đã đi rất xa, Thiên Chi mới hỏi, “Chủ nhân, chúng ta phải đi đâu?”
“Phủ tướng quân.”
...
Khuôn mặt Phong Đạc tái nhợt đứng ở trước cửa vương phủ, đợi một hồi lâu cũng không thấy Niếp Nghị quay về.
Lúc trước hắn nhận được tin Niếp Nghị phái người đưa tới, nói là hắn ta đã tìm thấy Tô Mặc Nhi, hơn nữa bọn họ cũng đang ở trên đường trở về vương phủ, bảo hắn không cần phải lo lắng.
Nhưng đợi lâu như vậy cũng không thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng hắn không thể kiềm chế được mà hoảng loạn.
Từ cửa thành đến vương phủ, chỉ cần nửa canh giờ là có thể tới nơi rồi, không phải là bọn họ ở trên đường gặp phải phiền toái gì chứ?
Phong Đạc càng nghĩ, lông mày càng chau chặt lại, “Người đến!”
“Vương gia.” Một tên thị vệ đi lên, cung kính cúi thấp đầu, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Ngươi mang theo vài người, đi tiếp viện Niếp Nghị!” Phong Đạc nói vài câu đơn giản.
“Là! Vương gia!”
Chỉ là, thị vệ còn chưa xuất phát, thì từ rất xa Phong Đạc đã thấy Niếp Nghị lái xe ngựa, chạy về phía vương phủ.
“Vương gia, Niếp thống lĩnh đã trở về.” Thị vệ kia lên tiếng báo.
“Bản vương thấy rồi, ngươi lui ra đi.”
“Là.”