Editor: Tử Sắc Y
Tô Mặc Nhi luôn khó hiểu, dường như mỗi lần nhắc tới hoàng đế, trong lúc lơ đãng Phong Đạc luôn để lộ ra cừu hận và trào phúng.
Giữa cha con bọn hắn, rốt cuộc đã có thù oán gì?
Chẳng lẽ là bởi vì mẫu phi của hắn sao?
Ánh mắt Phong Đạc tối lại, trong con mắt lại thoáng xẹt qua một luồng quang mang ngoan lệ.
“Hắn không làm đầy đủ chức trách của một phụ thân, lại còn muốn bản vương đi tôn kính hắn hay sao? Từ nhỏ đến lớn, hắn có để bản vương vào mắt sao?! Buồn cười là mẫu phi ta, trước khi qua đời, lại tâm tâm niệm niệm đến người phụ lòng ngài kia!” Phong Đạc nắm tay thành một quả đấm, cả người vô cùng âm trầm.
Tô Mặc Nhi có chút kinh hãi, nhưng lại nhịn không được mà đau lòng cho hắn.
Từ nhỏ nàng không cha không mẹ, cho nên cũng không trông mong gì, nhưng Phong Đạc rõ ràng là có phụ thân, lại chưa từng trải qua tình thương của cha mà bất cứ đứa trẻ nào ở nhân gia đều có thể đạt được đơn giản như thế.
Người sinh ở hoàng thất là một bi ai...
“Từ lúc mẫu phi rời đi, bản vương đã thề, nhất định phải hủy diệt tất cả kiêu ngạo của người đó! Kể cả ngôi vị hoàng đế của hắn, đứa con trai mà hắn sủng ái nhất! Hắn khiến cho ta mất mẫu phi, nhất định kiếp này hắn phải trả lại!” Phong Đạc tiếp tục nói, đáy mắt lóe lên, dáng vẻ này Tô Mặc Nhi chưa bao giờ thấy được, quang mang đầy thị huyết!
“Cho nên ngươi mới có thể không từ thủ đoạn nào muốn lấy được Ngưng Bích Lưu Quang?” Tô Mặc Nhi đột nhiên hỏi.
“Phải.”
Có được đáp án, Tô Mặc Nhi cảm thấy hơi bình thường trở lại.
Mặc dù không biết Ngưng Bích Lưu Quang rốt cuộc có tác dụng gì với hắn, nhưng nhìn đến bộ dáng của Tiết công công hồi nãy, nàng biết Ngưng Bích Lưu Quang này tuyệt đối có ẩn chứa huyền cơ!
Nếu đổi lại là nàng, khi biết rõ có vật ở trong tay người khác có thể giúp mình báo thù được, sợ là cũng sẽ không từ thủ đoạn nào mà đoạt đi.
“Ngay từ đầu, lúc bản vương biết được một nửa Ngưng Bích Lưu Quang ở trong tay ngươi, thì đã muốn trộm về. Đêm hôm đó bản vương đi vào dò xét phủ tướng quân, vừa hay lại nhìn thấy Phong Mục từ trong viện của ngươi đi ra...”
Tô Mặc Nhi ngắt lời hắn, nói tiếp, “Cho nên ngươi mới suy nghĩ kế hoạch một hòn đá hạ hai con chim, vừa có thể đạt được Ngưng Bích Lưu Quang, vừa có thể phá hỏng kế hoạch của Phong Mục?”
“Ân.”
Hắn vốn nghĩ vô cùng hoàn mỹ, chỉ ngoài ý muốn điều duy nhất, là hắn động lòng với nàng.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thanh âm Niếp Nghị truyền vào, “Chủ tử, đã đến Thiên hương lâu.”
“Đi thôi.” Phong Đạc dẫn đầu đi xuống xe ngựa, cẩn thận giúp Tô Mặc Nhi đi xuống.
Hai người lập tức nghênh ngang đi tới Thiên hương lâu.
Lúc này là thời gian người ở trong lâu nhiều nhất, mà Phong Đạc và Tô Mặc Nhi đều có phong thái hơn người, vừa đi vào thì đã hấp dẫn vô số ánh mắt, thoáng chốc ở trong lầu đã yên tĩnh trở lại.
Phong Đạc chỉ là một dáng vẻ khinh xa thục lộ, cũng không cần lão bản chiêu đãi, mà trực tiếp đi về phía cầu thang.
Tô Mặc Nhi cũng không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường của mọi người, theo sát ở bên cạnh Phong Đạc.
Đến trước một nhã gian ở lầu ba, ngay cả cửa Phong Đạc cũng không gõ, mà trực tiếp đẩy đi vào.
Trong phòng, người nào đó đang tựa ở một phía trên giường êm.
Thấy bọn họ đi vào, hắn cũng chỉ nâng mí mắt, lười biếng nói, “Đến làm khách chỗ của người khác, cũng không biết phải gõ cửa trước sao?”
“Được, vậy lần sau ngươi đi sang tam vương phủ nhớ thông báo rõ mới được đi vào.”
“...” Khoé môi Diệp Ánh Hàn cong lên, không nói gì nữa.
Một hồi lâu, mới buồn bực nói, “Các ngươi không ở trong cung tham gia yến hội gì đi, sao chạy tới đây làm cái gì?”
“Xảy ra chút việc.” Phong Đạc nhàn nhạt nói.
Trên mặt Diệp Ánh Hàn mang theo vài phần hiếu kỳ, “Để bổn công tử đoán thử. Là do vị tiên tử khiến cho ngươi phiền lòng, hay là con hồ ly chết tiệt kia bị bắt giữ, khiến cho nữ nhân ngươi không thoải mái?”
Gân xanh trên thái dương của Phong Đạc nhảy dựng lên, u ám nhìn Diệp Ánh Hàn một cái.
Dám nói chuyện như vậy với hắn, cũng chỉ có người ở trước mắt này.
Chỉ là, lời hắn nói, thật sự rất vô sỉ!
Tô Mặc Nhi cũng không để ý, nghe được trong lời của hắn nói, lập tức có chút lo lắng hỏi, “Ngươi biết hắn bị bắt sao?”