Phong Đạc đã đi, bọn họ ở lại tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì, còn làm hao tổn thể lực.
Hoàng đế quát to một tiếng, “Tất cả dừng tay cho trẫm!”
Những thị vệ kia bình thường cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện, nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, bọn họ liền ngừng lại động tác trên tay.
Mà Phong Kỳ lại hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, sau khi làm bị thương mấy người, thấy bọn hộ không có phản kháng, hắn mới ngừng lại, miệng lớn thở hổn hển.
Hắn chưa từng trải qua chém giết khốc liệt như vậy, nếu cứ tiếp tục hắn sợ là cũng không chịu nổi.
Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử dừng lại, lập tức theo bản năng nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế phất tay áo một cái, cũng hướng về phía Phong Đạc vừa mới rời khỏi mà đi.
Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử liếc mắt nhìn nhau, ssong song đi theo phía sau.
Bọn hắn biết, Hoàng đế còn chưa hết hy vọng, hắn đây là dự định muốn ngăn cản Phong Đạc!
Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử đi phía sau Hoàng đế, nhìn đường đi này, quả nhiên là đi về phía Sùng Quang điện.
Phong Kỳ lòng đầy nghi hoặc, bình thường Hoàng đế vào triều là ở Sùng Quang điện, hôm nay muốn xử quyết Tô Mặc Nhi làm sao lại ở đây?
Mà khi bọn hộ đi qua khúc hành lang cuối cùng, rốt cuộc hiểu rõ dụng ý của Hoàng đế.
Chỉ thấy, trên quảng trường trước Sùng Quang điện, văn võ bá quan mặc triều phục đoan chính đứng ở đó, ánh mắt nhìn về hai người đang đánh nhau ở giữa quảng trường!
Hoàng đế chăm chú nhìn lại, hai người kia một là quốc sư mặc lam y (áo xanh), một người khác, lại là bạch y nhuốm máu Phong Đạc!
“Tam tẩu!” Phong Kỳ đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi, trợn to mắt nhìn về đài cao không biết dựng lên khi nào ở giữa quảng trường.
Trên đài cao này cắm một Thập tự giá, phía trên không ai khác chính là Tô Mặc Nhi!
Tiểu Thanh tử theeo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Bây giờ là mùa đông, nhưng trên người Tô Mặc Nhi lại chỉ mặc một kiện áo đơn mỏng manh.
Nàng cúi thấp đầu, dường như là đã hôn mê. Một đầu tóc đen mượt lúc này cũng tán loạn, buông xuống trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh trắng bệch, mà trên cổ tay trắng muốt lúc này lại có hai vết chém, máu chảy không ngừng!
Phong Kỳ thực sự không tượng tượng nối, tâm Hoàng đế là có bao nhiêu tàn nhẫn, lại đối với một nữ tử mềm yếu hạ độc thủ như vậy!
Bọn họ nhìn đến tình cảnh này đều chịu không được, huống gì là Phong Đạc đây?
Hoàng đế đi đến vị trí cao nhất, nơi đó sớm đã chuẩn bị chỗ ngồi.
Quần thần nhìn thấy hắn đến, vội vàng hướng hắn quỳ lạy, nói, “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Các khanh bình thân!” Hoàng đế trung khí mười phần nói.
Đảo mắt nhìn về phía Phong Đạc cùng quốc sư, bọn họ vẫn đang đánh bất phân thắng bại.
Lúc đầu tiên khi Phong Đạc nhìn đến tình cảnh của Tô Mặc Nhi, lập tức mất hết lý trí.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, giết chết bọn họ! Bọn họ đều đáng chết!
Hắn vừa định tiến lên đài cao, lại bị quốc sư chắn đường. Dĩ nhiên, hắn sẽ không bỏ qua cho người nào ngăn cản hắn lại gần Mặc Nhi!
Quốc sư đánh nhau với hắn một lát, rốt cuộc ý thức được có điểm không đúng, hai mắt Phong Đạc đỏ đậm, trong con ngươi không hề có tiêu cự, hiển nhiên là đã lâm vào tình trạng điên cuồng.
Sau vài lần, những chưởng phong ác liệt của Phong Đạc suýt chút nữa đã làm hắn bị thương.
“Chuẩn bị!” Người trên kia uy nghiêm hạ lệnh.
“Là.”
Lông mày Phong Kỳ không khỏi nhíu lại, lúc này mới phát hiện, nguyên lai thị vệ đều đã vây quanh quảng trường.
Bọn họ mooic người đều mang theo một bó củi, lúc này nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng đế, đều theo thứ tự đưa bó củi đặt xuống dưới đài cao, mãi đến tận khi trên đài cao cũng không còn chỗ bỏ nữa.
Mà lúc này, có mấy thị vệ đưa tới một thùng gỗ lớn, mấy người hợp lực đem chất lỏng màu vàng nhạt trong thùng đều hất lên đống củi.