Trong chớp mắt, ánh lửa ngất trời kia đã nuốt sống hai bóng ảnh.
Phong Kỳ sững sờ, không thể bình tĩnh được mà vung tay mở đường từ vòng vây của những thị vệ muốn bắt hắn, vận khinh công, bay thẳng lên phía đài cao.
Tiếng nổ từ bó củi phát ra từng tiếng “Đôm đốp đôm đốp”, trận lửa càng ngày càng mãnh liệt, Phong Kỳ mới vừa đến gần đống lửa, thì suýt nữa sức nóng của lửa đã khiến cho làn da của hắn bị thiêu đốt!
Hắn bị dồn phải lui nhanh về phía sau mấy bước, ngừng lại ở trên quảng trường, sững sờ nhìn chằm chằm ánh lửa đỏ kia, trong lòng dần dần trầm xuống đáy cốc.
Bên ngoài nhiệt độ cũng đã nóng rực, vậy còn ở trong đó sẽ gặp phải tình huống như thế nào?
Tam ca theo Tam tẩu nhảy vào, bọn họ có thể còn mạng ở trong đó sao?
“Hoàng thượng, nếu ngài thật sự vì Tam vương gia mà suy nghĩ, thì ngài không nên bắt buộc hắn như vậy.” Tiểu Thanh Tử thấy ánh mắt của hoàng đế dại ra ngồi ngây ở trên ghế rồng, thì cúi đầu thở dài, cũng phi thân rơi xuống quảng trường.
Hoàng đế đang đắm chìm ở trong cơn đau nhức, sau khi nghe được lời Tiểu Thanh Tử nói, lập tức phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn hét lớn với bọn thị vệ ở phía dưới, “Đều đứng thất thần làm cái gì, mau cứu người cho trẫm!”
“Vâng!” Vốn không dám hành động thiếu suy nghĩ cả đám thị vệ đều nhanh chóng hành động.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ sớm đã chuẩn bị bể cá ở trên quảng trường, sợ là sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này nghe được hoàng đế ra lệnh một tiếng, đám thị vệ phòng thủ ở gần bể cá, cũng không dám trì hoãn lấy nước, từ từ từng thùng từng thùng được tưới vào trận lửa.
Quốc sư lặng lẽ đưa tay ra hiệu với Linh Hàm, Linh Hàm hiểu ý, nhưng giữa lông mày lại mang theo ít do dự.
Qua một lúc, nàng cắn cắn môi, hạ quyết tâm.
Linh Hàm làm một ít pháp thuật, tự mình đi ra ngoài với một thân tro bụi và máu đen, tận lực duy trì lấy tư thái ưu nhã của tiên tử, từ xa xa nói với hoàng đế, “Hoàng thượng, lửa này không thể huỷ!”
“Ngươi nói cái gì!” Hoàng đế còn không có động tĩnh, Phong Kỳ cũng đã biểu hiện âm ngoan. Nếu không phải là nàng còn có danh hiệu tiên tử, thì lúc này hắn đã bầm thây vạn đoạn nàng!
Tất cả đây đều là do nàng ban tặng! Không có hắn (quốc sư), Tam ca và Tam tẩu cũng sẽ không như thế!
“Tiên tử nói lời này là có ý gì?” Hoàng đế bị lời của nàng gây kinh sợ, bất giác ngực lại có chút tức giận, “Chẳng lẽ tiên tử không thấy Phong Đạc cũng ở bên trong sao?”
“Hoàng thượng, Linh Hàm tự nhiên là biết rõ, nhưng Linh Hàm cũng là vì ngàn vạn dân chúng Phong Lan suy nghĩ.” Linh Hàm nói đến chính khí lẫm liệt, “Nếu như lửa này tắt đi, yêu nghiệt kia sẽ xuất thế, hôm nay hoàng đế đối với nàng như vậy, ngài cho rằng nàng sẽ còn bỏ qua cho ngài và Phong Lan Quốc sao?”
“Nhưng...”
“Hoàng thượng, xin ngài lấy đại cục làm trọng!” Linh Hàm thúc giục.
Hoàng đế nhắm lại mắt, lần đầu tiên cảm thấy ngồi ở trên vị trí này thật bi ai.
Dập lửa, có thể sẽ mang đến tai hoạ cho Phong Lan; nhưng không cứu hỏa, Phong Đạc sẽ...
“Phụ hoàng, ngươi đang suy nghĩ cái gì! Nhanh sai cho bọn họ cứu Tam ca đi!” Phong Kỳ thấy hắn do dự, mà những thị vệ kia lại nghe thấy Linh Hàm nói, cũng dừng lại theo, vì vậy trận lửa lại một lần nữa được dấy lên, thậm chí mơ hồ còn có xu thế lan rộng, lập tức hắn cảm thấy hoảng loạn một mảnh.
Rốt cục, hoàng đế hít sâu một hơi, gian nan hạ lệnh, “Người đến! Nhốt Thất vương gia vào trong tù lao, nếu không có lệnh của trẫm, không được phép thả hắn ra!”
“Cái gì...” Đầu Phong Kỳ 'Ong' một tiếng, gương mặt tái nhợt nhìn xem người đang ngồi trên địa vị cao kia, trong nháy mắt tim như bị ngâm vào nước đá, lạnh đến thấu xương.
Hắn thật sự cứ nhẫn tâm như vậy, nhất định phải để Tam ca Tam tẩu chết ở chỗ này mới bằng lòng bỏ qua sao?!
Vài người thị vệ đi đến theo lệnh của hoàng đế, từ từ nhích tới gần Phong Kỳ, run giọng nói, “Thất vương gia, xin đừng làm cho thuộc hạ phải khó xử!”
“Cút!” Phong Kỳ gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về phía hoàng đế, mang theo hận ý nồng đậm.
Hoàng đế thấy được ánh mắt của hắn, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, nhưng lại không thể nào giải thích.