Tô Mặc Nhi giật mình, nhìn sơ qua, gật đầu nói, “Được, ta chờ hắn tỉnh lại rồi mới rời đi.”
“Không được!” Diệp Ánh Hàn lập tức nhíu mày nói cự tuyệt, trong giọng nói vô cùng kiên định, “Ngươi phải đợi hắn khỏi hết hẳn rồi mới có thể rời đi được, cái này là ngươi nợ hắn!”
Tô Mặc Nhi nhíu mi thật sâu, chỉ lặng im một hồi lâu cũng không hề mở miệng.
“Uy! Ngươi dựa vào cái gì mà lại ra lệnh cho chủ nhân ta chứ!” Thiên Chi không phục nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.
Diệp Ánh Hàn khinh thường cười nhạo một tiếng, “Chủ tử nói chuyện, một nô tài như ngươi thì chen miệng cái gì!”
“Ngươi!” Trong nháy mắt lửa giận dưới đáy lòng của Thiên Chi bị châm đốt, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn nuốt cả người hắn vào bụng.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Tô Mặc Nhi thản nhiên nói.
Thiên Chi không tin được mà nhìn nàng, kinh ngạc nói, “Chủ nhân? !”
“Tốt, một lời đã định!” Khoé môi tà mị của Diệp Ánh Hàn thoáng cong lên, nhìn xem Thiên Chi nổi giận.
Thấy Tô Mặc Nhi ngăn cản, hắn (TC) chỉ có thể tạm thời đè xuống một bụng lửa giận, rồi xoay người ngồi xuống một bên ghế, bưng lên một chén nước lạnh đưa vào miệng.
Đợi hắn uống xong, cái chén ở trong tay “Bùm” một tiếng, đặt mạnh lên mặt bàn.
Thiên Chi hết giận nói, “Nếu chủ nhân đã quyết định rồi, vậy thì tiểu gia sẽ ở tam vương phủ này trong một thời gian ngắn là được.”
Nói xong, còn cố ý nhíu mày về phía Diệp Ánh Hàn.
Rất nhanh vẻ mặt Diệp Ánh Hàn tối sầm xuống, lạnh lùng nói ra, “Bổn công tử thật muốn nhìn một chút, ngươi còn có thể ở đây bao lâu! Hiệu quả của Tị Trần Châu trên người ngươi, chắc là nói dùng hết cũng không sai biệt lắm chứ!”
Thiên Chi nghe vậy, theo bản năng sờ sờ ngực, “Vậy thì thế nào, nếu dùng hết rồi, cùng lắm thì tiểu gia lại đổi thêm một viên khác.”
Tị Trần Châu này là sư phụ đưa cho hắn, dùng để tránh áp phật quang và khí lành .
Phật quang và khí lành đối với người bình thường mà nói, sẽ mang lại đến cho con người cát tường. Nhưng những thứ này đối với người yêu giới bọn họ, sẽ gây tổn hại vô cùng với pháp lực của bọn họ, và hơn nữa, sẽ khiến cho bọn họ trực tiếp tan thành mây khói!
Cho nên, lần này hắn đi ra từ trong cốc, sư phụ có cố ý cho hắn một viên Tị Trần Châu. Cũng chính là vì nó, mà hắn có thể hành tẩu tự do trong phật môn, như vào chỗ không người.
Diệp Ánh Hàn còn muốn nói điều gì, thì lại bị Tô Mặc Nhi cắt đứt.
Tô Mặc Nhi nghe bọn họ nói qua nói lại, chỉ cảm thấy trong lòng phiền loạn một hồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, nghiêm mặt nói, “Nếu như ngươi không muốn cho Thiên Chi ở lại vương phủ, vậy thì ta sẽ không ở lại đây nữa, ngươi tự mình mà từ từ tính toán đi, ta đi vườn hoa giải sầu chút!”
Diệp Ánh Hàn nhất thời cứng họng, nhìn thấy bộ dáng Thiên Chi đắc ý, hận không thể trực tiếp ném hắn ra khỏi vương phủ!
Thiên Chi chậm chạp đứng lên, đi theo sau lưng Tô Mặc Nhi, đi ra vườn hoa.
Chỉ để lại một mình Diệp Ánh Hàn, ở trong phòng bảo vệ Phong Đạc, yên lặng giận dỗi.
“Thiên Chi, thương thế của ngươi ra sao rồi?” Đi một hồi lâu, Tô Mặc Nhi chậm rãi hỏi.
“Yên tâm, chủ nhân. Ta cũng không phải là người phàm, một vài vết thương nhỏ kia, sớm đã khỏi hẳn rồi!”
Tô Mặc Nhi thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của hắn, thì cũng đã biết hắn không còn quá nhiều trở ngại nữa. Chỉ là, không hỏi một chút, nàng không yên lòng.
“Thiên Chi, ta biết rõ bản lãnh của ngươi, nhưng nơi này đều là người bình thường. Cho nên ngươi phải biết thu liễm bản tính, biến mình trở thành một người phàm tục bình thường, đừng có vướng mắc vào chuyện gì.” Tô Mặc Nhi nhắc nhở.
“Ta tự có chừng mực, sẽ không gây ra chuyện.” Thiên Chi nhanh chóng hồi đáp.
“Ân.” Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi, “Mới vừa rồi, Diệp Ánh Hàn nói Tị Trần Châu là cái gì?”
Thiên Chi gãi gãi đầu, rối rắm một hồi lâu, mới giải thích, “Tị Trần Châu là thứ mà có thể khiến cho ta tự do hành tẩu ở nhân gian. Như trong hoàng cung, chùa chiền, những nơi có long khí hay là phật quang phù hộ, thì những người yêu giới đi không được. Nhưng một khi có Tị Trần Châu, tự nhiên là có thể qua được!”