Đêm, phủ Hộ quốc tướng quân. Các tân khách lần lượt
chào hỏi chúc rượu cho nhau, vũ nữ áo đỏ bắt đầu uyển chuyển khiêu vũ.
Không có ai chú ý tới, người ngồi ở vị trí chủ trì lúc
nhìn thấy vũ nữ kia cả người cứng đờ.
Vũ nữ biết hôm nay là đại thọ năm mươi của Hộ quốc Đại
tướng quân, trường hợp như vậy, nàng không thể mắc lỗi…… Một bước trượt chân,
cả người nghiêng ngả, nàng té ngã trên đất, thanh âm ồn ào bên tai thoáng dừng
lại.
“Đỡ nàng ấy dậy.” Giọng nói của nam tử hùng hậu mà
mang theo chút tang thương vang lên, lập tức có hai người đỡ nàng dậy, nàng
nhìn lên phía trên, người nói chuyện hẳn là Đại tướng quân Vân Thịnh, tuy đã
năm mươi, nhưng khuôn mặt hộ quốc tướng quân cũng không lộ vẻ già yếu, theo
tháng năm, sự tang thương lắng đọng trong mắt hắn càng thêm chấn động lòng
người, hắn hỏi,“Ngươi tên gì?”.
“Nô tỳ…… Khanh Thời.”.
Vân thịnh ngẩn ra, trong miệng khẽ lẩm bẩm tên của vũ
nữ, một hồi lâu sau hắn chợt mở miệng:“Có nguyện vào phủ hộ quốc tướng quân của
ta không?”
Không khí yên lặng, tất cả các tân khách kỳ quái quan
sát vũ nữ này, chỉ vì hộ quốc tướng quân cả đời chưa lập thê cưới thiếp, loại
yêu cầu này là lần đầu. Trái tim Khanh Thời chợt lạnh, nhận mệnh quỳ xuống đất
dập đầu, đôi mắt ảm đạm:“Tạ tướng quân.”.
Nô phó rửa mặt cho nàng sau đó để nàng mặc sa mỏng,
đưa đến trong phòng Liễu tướng quân. Không biết đợi bao lâu, bữa tiệc bên ngoài
cuối cùng cũng tan, hai tay Khanh Thời nắm chặt thành quyền, thân thể đã lạnh
đến phát run..
Cửa phòng bị đẩy ra, Vân Thịnh bước vào, mới vừa đi
vào trong tháp, nhìn thấy Khanh Thời không ngừng run rẩy, hắn ngẩn ra, ngay sau
đó lắc đầu bật cười:“Bọn nô tài lại tự tung tự tác!” Hắn ra ngoài cửa cao giọng
hô,“Người đâu, mang bộ quần áo đỏ nàng thường mặc tới.”
Vân Thịnh đứng ngoài bình phong chờ Khanh Thời thay
quần áo, ánh nến phòng ngoài in thân ảnh cao ngất của hắn lên bình phong, trái
tim Khanh Thời tràn đầy nghi ngờ, nàng đã từng được nghe truyền kì về Vân
Thịnh, từ một thị vệ đến hộ quốc tướng quân, hắn cả đời xuất chúng, trải qua ba
đời đế vương mà không suy, ngược lại với công danh chính là gia đình của hắn,
không có con, không có thê tử, hắn giống như đã quyết định muốn cô độc đến già,
mà hôm nay, tại sao lại coi trọng nàng?
Khanh Thời mặc xong quần áo, từ từ đi ra, ánh mắt Vân
Thịnh lưu luyến trên người nàng một lát, hắn gật đầu một cái:“Được, ngươi đứng
ở chỗ này.” Nói xong, hắn đi tới sau thư án, nhấc bút, chấm mực, đầu ngọn bút
dừng lại trên giấy hồi lâu, cho đến khi giọt mực rơi trên giấy Tuyên, Hỏa Tinh
nhẹ kêu, tựa như kéo linh hồn hắn trở về, Vân Thịnh lại nhìn Khanh Thời một
lát, mới vẽ một nét lên trang giấy, chẳng qua là nửa ngày cũng không thêm được
một nét nào nữa.
Hắn hơi nhíu mày, thần sắc có chút ngẩn ngơ, mà trong
mắt càng khó giấu vẻ đau đớn.
Vai, eo, váy dài, Vân Thịnh khó khăn vẽ ra hình một cô
gái, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn Khanh Thời một cái, lại cúi đầu nhìn bức vẽ,
không cách nào vẽ nổi khuôn mặt, rốt cuộc là bộ dáng gì đây? Thân ảnh trong trí
nhớ mơ hồ như vậy, hắn nhắm mắt cố nhớ kĩ, lại càng không thấy rõ, nàng rốt
cuộc có bộ dáng như thế nào…….
Hạ bút, Vân Thịnh chán nản, nhìn thân hình cô gái trên
giấy Tuyên, trong đôi mắt đen lộ ra ba phần bất đắc dĩ, bảy phần vô vọng.
Tại sao…… Cho tới nay vẫn không thoát ra được?