Sau lễ cập kê, còn chưa cởi lễ phục rườm rà , Khuynh
Thế ngồi ở trong viện nhìn ánh trăng lắc lư trên cao, khóe miệng hạ xuống chứng
tỏ nàng đang không vui.
Vân thịnh an bài thị vệ xong, mới đi tới cửa viện công
chúa đã nhìn thấy nàng lại không đóng cửa viện, ngồi ở trong viện, ánh trăng
chiếu lên khuôn mặt nàng trong trẻo lạnh lùng. Chân mày Vân thịnh nhăn lại,
nàng không vui sao? Tại sao?.
Dù hắn rất muốn nàng vui vẻ, hắn cũng không thể đi vào
trong nữa, công chúa đã trưởng thành, là đại cô nương. Bọn họ nam nữ khác biệt,
tôn ti khác biệt.
Vân Thịnh cúi đầu, nghĩ đến thân ảnh cùng khuôn
mặt Khuynh Thế trong lễ cập kê, hắn chưa bao giờ thấy rõ khoảng cách giữa bọn
họ như vậy, nàng là thiên chi kiêu nữ, là ánh sao trên bầu trời, hắn dù nhìn
lên, dù nhón chân lên muốn chạm vào cũng không với tới.
.
Nắm chặt tay, Vân Thịnh lùi ra sau, canh giữ ở ngoài
viện, chợt nghe bên trong có tiếng đồ sứ vỡ, trong lòng Vân Thịnh cả kinh, quay
đầu lại nhìn Khuynh Thế trong viện, chỉ thấy nàng đứng dậy, ác độc nhìn hắn
chằm chằm, Vân Thịnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, Khuynh Thế quát lên:“Đi
vào!”
.
Vân Thịnh ngoan ngoãn đi vào, Khuynh Thế nhìn chòng
chọc vào hắn hồi lâu, thấy hắn vẫn không nói một lời, rốt cục không nhịn được
lớn tiếng nói:“Lễ vật đâu!” Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh đến trước mặt hắn giống
như muốn cướp,“Lễ vật của ta đâu!”.
Dưới ánh trăng trâm cài đầu được chế tác tinh xảo trên
tóc nàng làm Vân Thịnh hoa mắt, hắn căng thẳng lại giấu đồ trong tay áo đi, hắn
cúi đầu:“Xin lỗi, ta…… Ty chức không có……”.
Khuynh Thế giận quá:“Nói bậy! Mấy ngày trước rõ ràng
ta……” Nàng cắn môi, nuốt câu nói kế tiếp vào, cố chấp xòe bàn tay trước mặt
hắn, nhưng lại có chút run rẩy khó nhận ra, nàng hạ mắt, hốc mắt ửng đỏ.
Thật ra thì Khuynh Thế sao không biết Vân Thịnh đang e
ngại cái gì, nàng biết lúc nàng đi lên đài cao hành lễ, ánh mắt người đàn ông
này nhìn nàng lộ ra cô đơn. Mấy năm làm bạn, nàng lại cảm thấy giữa bọn họ càng
tiếp tục càng xa, hắn tự xưng ty chức, hành lễ với nàng, cung kính với nàng……
Khuynh Thế sợ, có một ngày đối thoại giữa bọn họ sẽ biến thành ra lệnh cùng
tuân mệnh đáng buồn cười.
Nhìn cô gái đang cúi đầu, lòng Vân Thịnh mềm nhũn, đau
lòng áp chế tất cả tâm tình, hắn lấy từ trong ống tay áo một cây trâm cài đầu,
thấp giọng nói:“Ta làm không tốt lắm”.
Khuynh Thế nhìn trâm cài đầu trong lòng bàn tay hắn,
có chút thất thần. Tai Vân thịnh đỏ ửng:“Mài đến mài đi, liền mài thành như
vậy, mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng cũng để phòng thân.” Ánh mắt hắn đảo qua
chung quanh một lát, nhìn vào cây lê bên cạnh không dám nhìn nàng,“Không thích
có thể mắng ta.”
Cầm cái trâm cài đầu, Khuynh Thế vô cùng quý trọng đặt
trước ngực, lửa giận cùng bất an lúc trước cũng bị xoa dịu, nàng nhu thuận gật
đầu một cái:“ừ.” Tươi cười dần dần lan ra,“Ta rất thích.” Nàng cong cong đôi
mắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng động lòng người, nàng ngửa đầu nhìn hắn
mỉm cười:“Ta rất thích.”.
Vân Thịnh lặng lẽ chuyển mắt, nhưng thấy nụ cười trên
mặt Khuynh Thế, những tâm tình phức tạp trong lòng đều an tĩnh, trong thoáng
chốc hắn nhớ lại lý do mình ở lại bên cạnh nàng, không phải vì bảo vệ nụ cười
sạch trong rực rỡ này sao, không phải là…… Muốn nhìn thấy nàng vui vẻ sao.
.
“Nhưng là……” Khuynh Thế giả bộ khổ não.“Cây trâm này
hình như sẽ không có đất dụng võ mất”.
Vân Thịnh kinh ngạc
“Bởi vì, ngươi sẽ luôn che chở ta, không phải sao?”
Trong lòng run động, thiếu chút nữa hắn đã vượt qua
khoảng cách thân phận sờ lên mặt của nàng. Công chúa của hắn thật là gian xảo,
ở vào thời điểm này đòi cam kết. Vân Thịnh bất đắc dĩ cười một tiếng, trịnh
trọng gật đầu. Hắn vốn sẽ luôn che chở nàng, sẽ luôn che chở nàng……
.
Tiếng vó ngựa kịch liệt không biết từ đâu truyền đến
khiến hắn giật mình, đạp bể an bình. Ánh trăng đẹp như mộng ảo vỡ tan, khuôn
mặt Khuynh Thế trước mắt hắn tiêu tán, giấy cấp báo về triều đình tựa như sấm
sét nổ vang bên tai hắn. Hắn nhớ, đó là một năm sau khi Khuynh Thế gả đến Hoạt
quốc, tin tức từ biên cảnh truyền đến –
Hoạt quốc nội loạn, hoàng hậu từ Đại Tề gả qua, bị
quân phản loạn loạn tiên đánh chết.
“Ngươi sẽ luôn che chở ta.”
Nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời khiến cho thế
giới của hắn khuynh đảo, rực rỡ như vậy, hắn lại không thấy, cũng vĩnh viễn
không nhớ gì cả…….