Cầm trên tay tấm
thiếp mời, mi phượng khép hờ lại, thở dài ngao ngán. Mười một năm trốn
tránh cứ ngỡ rất dài nhưng thực ra rất ngắn ngủi. Tin tưởng là gì? Phản
bội là gì? Nàng đến cuối cùng cũng không hiểu được trong lòng chàng đang nghĩ gì. Chẳng phải ngày trước huynh muội rất vui vẻ sao? Chỉ vì bảo
tàng Thành Đô, chỉ vì tham vọng thống nhất thiên hạ mà chàng sẵn sàng
không từ mọi thủ đoạn để hạ thủ nàng sao? Rốt cuộc lần cắt máu ăn thề đó là gì? Đối với chàng, nàng có vị trí gì?
“Nguyệt, muội sẽ đến đó chứ?” Một bóng dáng bạch y nam nhân bước vào phòng, tay bưng một cái
khay nhỏ màu nâu có một cái chén màu xanh, bên trong là một thứ nước màu đen sóng sánh với mùi vị mà bất kỳ ai ngửi nó đều nôn ọe.
“Thời gian của ta không còn bao lâu nữa.” Nàng, Lãnh Nguyệt thở dài nói.
“Đừng nói vậy, nếu muội muốn thì huynh sẽ đột nhập hoàng cung lấy thuốc
giải.” Bạch y nam nhân, Bạch Hổ đặt khay thuốc xuống bàn, nhạt nói.
“Đây là chuyện nhân giới, huynh đừng can thiệp vào.” Nàng đi tới bên bàn,
bưng chén thuốc lên một hơi uống cạn. Nếu là người khác thì nôn hoặc đổ
những thứ thuốc này đi, nhưng với nàng nó đã không còn đáng sợ như những ngày đầu. Nếu không có nó thì sẽ không có một Lãnh Nguyệt như ngày hôm
nay.
“…” Bạch Hổ im lặng không đáp, trong lòng bất bình không nguôi.
“Muội sẽ đến yến tiệc đó, huynh bảo người chuẩn bị mọi thứ cho muội.” Nàng
căn dặn hắn, đây là chuyện của huynh muội nàng, tốt nhất nên để huynh
muội nàng giải quyết. Nàng nghĩ rằng sư phụ cũng muốn vậy.
“Ừ!” Hắn khẽ gật đầu rồi bưng khay thuốc rời khỏi phòng, để nàng ngồi trên giường rơi vào một mảng trầm tư.
Lãnh Nguyệt luôn tự hỏi bì vì sao sư phụ lại giao ngôi vị và bảo tàng cho
nàng mà không phải là chàng. Chẳng phải chàng là đồ đệ y yêu quý nhất
sao? Trước ngày rời khỏi rừng U Linh, nàng từng hỏi sư phụ vì sao lại
làm như vậy, sư phụ chỉ nằm dài trên nhuyễn tháp không đáp. Cho đến khi
nàng không còn kiên nhẫn bỏ đi thì y mới hờ hửng nói “Cả hai vốn đã được ấn định số mệnh riêng, nếu muốn nghịch chuyển số mệnh thì chỉ có thể
đấu với nhau mà thôi.” Lúc đó nàng không hiểu ý tứ trong lòng nói của y
là gì và cho đến giờ nàng vẫn chưa tìm ra được câu trả lời mà mình mong
muốn. Có lẽ nàng nên đối diện với chàng một lần, chỉ có cách đó mới tìm
ra câu trả lời.
Ngày chín tháng ba năm Duyệt Xuyên thứ sáu chính
là ngày sinh thần của hoàng đế Bắc Băng quốc, trước đó một tháng Đông
thái hậu đã gửi thiếp mời đến các nước. Ngoài sinh thần của Lãnh Huyết
Đế ra thì ngày hôm nay cũng là ngày thành thân của chàng và tứ tiểu thư
Bạch Khuynh Thành, nữ nhi của Bạch thừa tướng. Và ngày hôm nay cũng là
ngày khá đặc biệt vì có các chủ của Am Cảnh các. Mọi người đồn đại rằng
Lãnh Huyết Đế và Các chủ Lãnh Nguyệt đấu với nhau mười một năm, mỗi lần
sinh thần Lãnh Huyết Đế đều gửi thiếp mời nhưng đều bị từ chối.
Các chủ Lãnh Nguyệt không ai biết mặt, cũng chưa từng xuất hiện đi lại
trong giang hồ. Nên hôm nay chính là sự kiện trọng đại có một không hai.
Khi tất cả quan khách sứ thần có mặt đầy đủ và đã vào chỗ ngồi nhưng ai
cũng ngóng về phía chiếc ghế màu vàng được đặt phía dưới long ỷ của
hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu. Vị trí này đúng là vừa đặc biệt vừa
khoa trương, vì so với các ghế còn lại thì nó được là bằng vàng rồng,
kiểu dáng cũng đơn giản bình thường, so với ghế mẫu nghi thiên hạ chỉ có hơn chứ không kém. Tuy ghế hoàng hậu được chế tác cực kỳ tinh xảo với
các loại ngọc quý hiếm nhưng lại không thể toát lên được uy quyền như
cái ghế vàng tầm thường kia.
Bạch hậu cảm thấy ngày hôm nay là
ngày trọng đại của mình lại không bằng với một Lãnh Nguyệt thân phận bí
ẩn khuynh đảo thiên hạ. Lát nữa cô phải xem vị các chủ này là quỷ phương nào mà dám khấy đảo ngày thành thân của cô.
Lãnh Huyết Đế không
đề cập đến vị các chủ này và xem điều đó như chuyện bình thường, chàng
vỗ tay ba tiếng khai tiệc. Mở đầu là màn ca vũ đã được Đông thái hậu
chuẩn bị kỹ lưỡng. Tiếng đàn vang lên, tất cả mọi người dần chìm vào
tiếng đàn du dương và những điệu nhảy mê hồn của vũ cơ. Chỉ riêng Độc Cô Linh Vũ không bị tiếng đàn kia mê hoặc, đấu với nhau nhiều năm như vậy, chàng biết tiếng đàn ngày hôm nay là của ai.
Tiếng đàn dứt, từ
sau bình phong phía lương đình bước ra một bóng dáng nữ tử màu trắng
tuyệt mỹ, mái tóc bạch kim xõa dài được vấn lên bằng một cây trâm ngọc
màu xanh khá đơn giản nhưng không làm mất đi khí chất bất phàm của nàng. Khuôn mặt nàng một nửa được che bởi một cái mặt mạ quỷ dị, không ai
biết được nàng xinh đẹp ra sao. Chỉ có thể dựa vào cổ khí chất như thiên tiên giáng trần của nàng mà so sánh với vị Bạch hậu kia, cả hai người
họ là cả hai thái cực khác nhau. Lả lướt bay trên mặt nước từ lương đình tớ đài cao nơi vũ cơ đang đứng, phía sau nàng là một bạch y nam nhân
đeo mặt nạ giống nàng. Cả hai cùng nhau đáp xuống sân khấu, nàng chắp
hai tai trước ngực, lãnh ngạo lên tiếng “Lãnh Nguyệt kính chúc Lãnh
Huyết Đế phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Tất cả vũ cơ đồng loạt quỳ xuống chúc theo lời nàng trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi quan
khách. Ra đây toàn bộ đều là người của Am Cảnh các, Đông thái hậu cả
kinh.
Bạch Thanh Tịnh cũng kinh ngạc không kém gì Đông thái hậu,
người trước mặt cô toàn thân tỏa ra cổ hàn khí bức người. Phong thái và
khí chất có phần giống Bạch Khuynh Thành nhưng so với Bạch Khuynh Thành
thì áp lực hơn rất nhiều. Nắm chặt góc váy của mình, cô cảm thấy vị nữ
tử trước mặt làm khí huyết cô không lưu thông.
Đã lâu không gặp,
vừa gặp lại nàng đã cho chàng một bất ngờ khá lớn. Bố trí người của Am
Cảnh các vào đoàn vũ cơ, tự tay đánh đàn góp vui, một món quà lớn như
vậy, chàng nên ban thưởng thế nào cho nàng đây “Thật vinh dự cho ta khi
được Lãnh các chủ tặng món quà lớn như thế.” Chàng lạnh lùng nói, trong
lời nói có vài phần châm biếm.
Lãnh Nguyệt cùng vị bạch y nam
nhân bước xuống đài hướng Độc Cô Linh Vũ đi tới “Chẳng qua múa rìu qua
mắt thợ.” Nàng phe phẩy quạt lụa trong tay nói “Không biết chỗ ngồi của
ta ở đâu?”
Tất cả ánh mắt đều dồn về vị trí còn trống kia nhưng
một lời nói của Độc Cô Linh Vũ mọi người chấn kinh “Người đâu, mang một
cái chíu và một cái bàn ra đây tiếp đãi các chủ.” Ai ai cũng đều toát mồ hôi lạnh khi nghe chàng nói vậy, bọn họ đồng loạt nhìn chàng rồi lại
nhìn nàng nhưng cư nhiên cả hai người họ nửa điểm cũng biểu lộ cảm xúc
gì ngoài lãnh khốc vô tình. Thái giám theo lệnh của chàng đem chíu và
một cái bàn thấp ra đặt ở phía gần đài cao.
Nàng chẳng nói hai
lời cùng vị Bạch y nam nhân kia tới chỗ đó ngồi trước mặt mọi người, xưa nay ai ai cũng đều kinh sợ trước thế lực của Ẩn Cư các nhưng bây giờ
Bắc Băng quốc lại sỉ nhục vị các chủ người người kính sợ. Chẳng lẽ Lãnh
Huyết Đế không sợ bị Am Cảnh các tiêu diệt sao? Lãnh Nguyệt an toạ ở chỗ ngồi của mình nhưng hình như độc tính của hàn độc lại tái phát, nàng
nắm chặt vạt áo của bạch y nam nhân. Như hiểu được tình trạng sức khoẻ
của nàng, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một viên thuốc màu đen, nhét
vào miệng nàng và ở bên tai nàng thầm thì “Nếu muội không chịu đựng được thì hãy tựa vào ta, không sao cả.”
“Ừ!” Nàng khẽ gật đầu, trước
khi đi đến đây nàng đã uống thuốc nhưng tác dụng phụ của nó khiến nàng
không cưỡng lại được. Bây giờ nàng muốn trở về và ngủ…
Ca vũ cứ
nhảy múa, quan viên cứ ăn uống tán thưởng vua của họ, chỉ có bọn họ ngồi im lặng nghe ca hát. Do không chịu nổi cơn buồn ngủ, nàng liền ngã vào
người của bạch y nam nhân và ngủ gật, màn cảnh này đã lọt vào tầm mắt
của Độc Cô Linh Vũ. Mày kiếm chàng nhíu chặt, trước mặt bao nhiêu người
vậy mà bọn họ dám ôm ấp nhau như thế sao? Bạch y nam nhân lâu lâu liếc
nhìn chàng thì nhìn thấy vẻ mặt tuy rất lãnh nhưng trong ánh mắt đã có
vài phần khó chịu, nhận ra được điều dị thường, hắn kéo nàng đặt vào
lòng ngực của mình. Độc Cô Linh Vũ nắm chặt tay thành đấm, hắn có vẻ cố ý trêu ngươi chàng, thật ngứa mắt! Tay còn lại đang cầm ly rượu đang dang dở, lãnh mâu như chim ưng nheo lại, dồn một ít nội công vào cổ tay ném
ly về phía bọn họ.
Bạch y nam nhân thấy vậy liền ôm chặt nàng vào lòng, dùng ly rượu của mình ném vào ly rượu của chàng, hai ly rượu va
vào nhau vỡ thành ngàn mảnh văng khắp nơi. Vì do trong hai ly rượu có
một ít công lực của bọn họ nên những mảnh vỡ kia nếu văng trúng ai đó
thì ít nhiều sẽ bị thương một chút. Cảm thấy bầu không khí không ổn, tất cả mọi người đều im bặt, ca vũ cũng không dám múa hát nữa, bạch y nam
nhân lúc này mới đứng dậy, bế xốc nàng lên lạnh nhạt nói “Thất lẽ rồi.
Nương tử của ta có vẻ buồn ngủ rồi.”
Tất cả mọi người há hốc mồm
nhìn nhau, như thế nào vị bạch y nam tử này lại là phu quân của Lãnh các chủ? Bọn họ cứ nghĩ chỉ là thuộc hạ của nàng nhưng không ngờ tới… mà
cũng đúng, cả hai người họ vận trường bào đều màu trắng, đeo mặt nạ quỷ
giống nhau, phong thái và cốt cách đều giống nhau đến từng li từng tí.
Quả là một cặp tuyệt phối!
Phía trên cao, có một người bên ngoài
vẫn không biểu hiện gì mà bên trong lòng vô cùng không vui. Điểm nhẹ mũi chân, bạch y nam nhân bế Lãnh Nguyệt rời khỏi hoàng cung. Trong bóng
tối bên cạnh xuất hiện một lục y nhân, y hướng chàng hỏi “Đuổi theo
không?”
“Bắt sống.” Chàng lạnh lùng nói rồi tiếp tục uống rượu không màng tới nữ nhân đang ngồi bên cạnh mặt màh đã trở nên khó coi.