Lý Nghi Huyền bước ra khỏi Khánh Vân cung thì bên ngoài đã có một bóng
dáng nam nhân bạch y tuyệt mỹ tiêu sái đang chờ cô “Như thế nào?” Y lạnh lùng hỏi.
“Chỉ còn một tháng nữa thôi, hàn độc do Sinh Thần chế
vốn không có thuốc giải, năm đó Sinh Thần nói vậy để dụ Vũ hành động. Có vẻ bao nhiêu năm nay Sinh Thần cố gắng duy trì mạng sống cho nàng để
chờ đến ngày hôm nay để kết thúc toàn bộ mọi chuyện.” Cô nói với bạch y
mam nhân.
“Chỉ vậy thôi sao?” Bạch y nam nhân, Độc Cô Bách Ngọc nhướng cao mày nhìn cô, hỏi.
“Ả Bạch hậu kia đúng là đã ra tay, không, nói chính xác hơn là ma giới đã ra tay rồi. Có thể tối nay sẽ…” Cô thở dài.
Độc Cô Bách Ngọc không nói gì thêm, nắm lấy tay cô rời đi, cho dù xảy ra
chuyện gì thì y cũng muốn xem cái kết cuối cùng của chuyện tình vạn kiếp không hồi kết này.
Duyệt xong đống tấu sớ kia thì trời cũng đã
buông màn đêm xuống, Độc Cô Linh Vũ ngã mình ra long ỷ nhắm mắt lại
dưỡng thần. Đã hai tháng rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, hầu như
ngày nào chàng cũng ở bên cạnh nàng nhưng hình như không hề tìm thấy
manh mối của bảo tàng Thành Đô. Không lẽ những gì nàng nói là thật?
Độc Cô Linh Vũ lê bước chân mệt mỏi tới Khánh Vân cung, lúc bước vào phòng
thì nhìn thấy nàng dùng bữa. Lãnh Nguyệt nhìn thấy hắn, môi tự động cong lên thành nụ cười tươi, ôn nhu nói “Vũ, ngồi xuống ăn tối thôi.”
“Ừ.” Chàng khẽ gật đầu rồi tới bàn ngồi xuống, nàng đưa bát đũa cho chàng
“Ngươi ăn tối trễ vậy không tốt cho sức khỏe của ngươi đâu.” Chàng nhạt
nói.
“Ta muốn cùng ngươi ăn tối.” Nàng vừa nói vừa gắp cho chàng một miếng thịt lớn bỏ vào bát cho chàng.
“Ta lo chuyện quốc gia đại sự có khi tới khuya chẳng lẽ mgươi cũng chờ ta sao?” Chàng nhìn nàng hỏi.
“Dĩ nhiên không. Ta sẽ đem bữa tối tới tận thư phòng cho ngươi và cả hai ta sẽ cùng ăn.” Nàng không biết bản thân mình đang nói gì, đến khi nhận ra thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của chàng. Có vẻ hai tháng qua nàng đã
quên mất mục đích của mình ở trong hoàng cung này là gì. Cúi gầm mặt
xuống, nàng không dám nhìn chàng thêm lần nữa. Lãnh Nguyệt a Lãnh
Nguyệt, ngươi nên tỉnh táo lại, trước mắt ngươi là kẻ muốn cướp bảo tàng Thành Đô.
Độc Cô Linh Vũ im lặng không nói, chàng gắp thức ăn
lên nhưng chưa kịp bỏ vào miệng thì cảm thấy đầu óc quay cuồng và đổ sầm xuống bàn. Lãnh Nguyệt kinh hãi khi nhìn thấy chàng quỵ xuống bàn ăn.
Bên ngoài rất nhiều người xông vào, nàng nhận ra người cầm đầu chính là
Bạch Thanh Tịnh. Cô ta lớn tiếng nói với mỹ phụ nhân kế bên là Đông Thái hậu “Mẫu hậu, người xem nhi thần nói không sai nửa lời. Ả họ Lãnh đã mê hoặc bệ hạ và bây giờ mới bắt đầu hành động để hại bệ hạ vì đã giam cầm ả trong cung.”
Đông Thái hậu chết lặng khi nhìn thấy nhi tử mình gục trên bàn, bà liền phân phó “Mau mang hoàng thượng về Dưỡng Tâm điện và gọi thái y.” Sau đó bà quay qua giáng vào mặt nàng một cái tát đau
thấu xương, bà nghiến răng nghiến lợi “Tiện nhân, người đâu mau giam ả
vào địa lao hình bộ chờ ngày xét xử.”
Những việc diễn ra trước
mắt quá nhanh, Lãnh Nguyệt ̉n chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mình bị
cấm vệ quân lôi đi. Nàng dùng hết sức mình vùng ra và đi đến Dưỡng Tâm
điện, nàng không làm gì chàng, nàng phải chờ chàng tỉnh lại để làm sáng
tỏ mọi chuyện.
“Mau bắt ả lại.” Bạch Thanh Tịnh quát lớn.
Cấm vệ quân liền vây quanh nàng, ngày hôm nay bọn họ phải xem thử coi cái
danh Am Cảnh các chủ được người người sùng bái rốt cuộc lợi hại tới đây.
“Mau chịu trói đi Lãnh Nguyệt.” Bạch Thanh Tịnh lớn tiếng nói với nàng đang thủ thế giữa vòng vây cấm vệ quân.
Sao cô ta lại cứ thích ép nàng đến cùng như vậy? Chẳng phải cô ta đã có địa vị, quyền lực, vì sao không chịu buông tha nàng? Lãnh Nguyệt rút từ
trong tay áo ra hai thanh chuỷ thủ, trên thân chuỷ thủ có khảm hai viên
ngọc lưu ly màu đỏ như máu. Ngày trước chúng rất trong và sáng nhưng bây giờ chuyển sang màu đỏ tươi tất thảy đều có nguyên nhân. Điểm nhẹ mũi
chân, Lãnh Nguyệt như cơn gió thoắt một cái liền biến mất không thấy
bóng dáng, bọn cấm vệ quân hoảng loạn khi không thấy nàng đâu. Bỗng
những tiếng thét vang lên, toàn bộ cấm vệ quân vây quanh nàng đổ sụp
xuống đất, một thân bạch y nữ nhân đứng giữa đống xác chết, máu chảy
nhiễm đỏ chân váy nàng, Am Cảnh các chủ lãnh huyết vô tình danh chấn đại lục thiên hạ đệ nhất kinh công.
Ánh lửa lập loè, mái tóc bạch
kim xoã dài trong gió đêm, đôi mắt xanh sâu thẩm bỗng chằng chịt tơ máu, Bạch Thanh Tịnh kinh hãi nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng
nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như thế thôi sao? Đừng xem thường Bạch Thanh Tịnh này!
Bỗng những xác chết dưới chân Lãnh Nguyệt động
đậy và chúng dần dần đứng dậy, toàn thân đầy máu nhưng vẫn cầm chặt đao
kiếm trên tay.
Tử thi chi thuật sao? Lãnh Nguyệt lùi lại phía sau vài bước và thủ sẵn tư thế. Năm xưa sư phụ đã từng nói qua loại cấm
thuật trong Vô Tự Thuật Giả Kim Cửu Giới, Tử Thi chi thuật, loại thuật
giả điều khiển xác chết phải là người có tu vi thượng tiên mới có thể sử dụng thuật giả này. Người thường muốn đấu với Tử thi chi thuật e rằng
rất khó… Bây giờ nàng phải làm sao đây?
“Buông tay chịu trói đi.” Bạch Thanh Tịnh lớn tiếng nói.
Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn cô ta, người thường như cô ta tại sao lại có thể sử dụng được cấm thuật này?
“Nếu ngươi buông tay chịu trói, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.” Bạch Thanh Tịnh nói tiếp.
Nhìn đám tử thi vây quanh mình, nàng biết bản thân không thể nào đánh lại
chúng, cho nên nàng buông hai thanh chuỷ thủ xuống đất. Nhìn thấy nàng
đầu hàng, Bạch Thanh Tịnh hạ lệnh cho những người khác bắt nàng đưa đến
địa lao của hình bộ, sau đó cô nhanh chóng đến Dưỡng Tâm điện. Bạch
Thanh Tịnh cho thái giám và cung nữ lui xuống, rồi từ từ bước tới long
sàn nơi Độc Cô Linh Vũ đang nằm hôn mê, ngón tay vuốt ve khuôn mặt sắc
sảo của chàng, cô nở nụ cười ma quái “Kiếp trước ta để vụt mất chàng vào tay Bạch Khuynh Thành, kiếp này ta nhất định sẽ không để chàng vụt khỏi tay ta lần nữa.”