Sinh Thần rũ mi tâm, chuyện lớn này cũng bắt nguồn từ mười lăm năm trước
“Thiên Mệnh Kỳ Duyên.” Y chỉ nói bốn chữ nhưng Cảnh Chu hiểu rất rõ ý tứ mà y đang nhắc tới.
“Chẳng lẽ đúng là Thác Lý Ô Na Tư Đoá Lan công chúa của Yêu tộc?” Cô kinh hô.
“Không sai.” Sinh Thần gật đầu thở dài “Là nghiệt duyên.” Dừng một chút, y
ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ và nói tiếp, trong giọng ẩn ẩn nổi buồn miên man “Tương lai có lẽ sẽ…” Như không muốn thốt ra điều gì đó, y chỉ dừng lại ở lưng chừng và lắc đầu trở về án thư tiếp tục làm việc tiếp.
Mệnh trong thế gian này chỉ có thể dùng hai từ ‘hỗn loạn’ mới có thể nói lên tất cả. Không theo quy luật gì, không có nguyên tắc, điều y muốn chính
là thiết lập lại thế gian và đặt ra quy luật nguyên tắc. Nhưng có lẽ
điều đó khá xa vời…
Ma Cung.
“Tiểu thư, cô có muốn dùng
bữa bây giờ không?” Tiểu Hồ đã đứng nhìn Bạch Khuynh Thành khá lâu,
không rõ vì sao nàng lại ra sân ngồi.
“U ám quá!” Bạch Khuynh
Thành từ trong vô thức mở mắt ra, xung quanh nàng chỉ toàn là đá và
chướng khí hắc ám. Để cải tạo lại nơi này, nàng cần phải kiên trì mới có khả năng tạo dựng sự sống.
“Đây là Ma Cung, dĩ nhiên rất u ám. Không biết ở Đông Liêm sơn ra sao? Ta thật tò mò muốn biết…” Tiểu Hồ thở dài nói.
Đông Liêm sơn…
Bạch Khuynh Thành xoè bàn tay bé nhỏ ra, giữa lòng bàn tay quy tụ gió lại và gió cứ thế xoay tròn lớn dần tạo thành một lăng kính. Những hình ảnh mờ ảo dần hiện rõ, trước mắt Tiểu Hồ là quang cảnh Đông Liêm trong truyền
thuyết “Ta lên năm tuổi đã ý thức được bản thân mình là ai, mười năm
nghiên cứu, cuối cùng ta mới có thể tạo dựng được thứ gọi là bầu trời
trong xanh, mặt trời, ánh sáng và mặt đất sự sống.” Nàng giải thích cho
cô hiểu “Tại sao ta phải hao tâm tổn sức như vậy? Đơn giản là vì cả ta
và Sinh Thần đều muốn Hỗn Độn thế gian này tràn ngập ánh sáng, đi quy
luật được đặt ra và các bộ tộc chung sống hoà bình.” Dừng một chút,
trong ánh mắt nàng ánh lên tia phức tạp rồi thở dài “Có lẽ ngày đó sẽ
không có…” Tại sao nàng lại nói không có ngày đó, tất cả đều có nguyên
do của nó. Hỗn Độn Thế Gian có bốn vị thần ở hai thái cực khác nhau,
không ai chung lý tưởng, không ai động trời chung. Chiến tranh luôn diễn ra như thói quen thường ngày trong Hỗn Độn Thế Gian, để có được hoà
bình thật sự chỉ là giấc mơ.
Tiểu Hồ chợt nhận ra bản thân mình
so với nàng thật sự chẳng là gì. Bạch Khuynh Thành nhìn trông rất bé nhỏ yếu đuối nhưng trên đôi vai bé nhỏ này đang gánh vác một thứ được gọi
là Lý Tưởng. Sự ra đời của nàng, vận mệnh của nàng đều không được viết
sẵn, tất cả đều do nàng quyết định. Đi như thế nào, bước ra sao, nàng
đều phải suy tính rất kỹ, không phải suy tính riêng cho nàng, mà nàng
tính cả một tương lai cho vạn vật trong Hỗn Độn Thế Gian này. Phải chi
cô có thể giúp được gì đó cho nàng…
Đứng tựa vào cửa lớn của tiểu viện phía sau tẩm cung của mình, Ma Thần đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Quang cảnh Đông Liêm sơn không phải chàng chưa từng nhìn thấy qua,
nhưng sao khi nghe những lời nàng nói, chàng lại cảm thấy bầu khí xung
quanh trở nên ngộp ngạt hơn. Ánh sáng sao? Có thể giống với Đông Liêm
sao?
“Tiểu thư cô có thể tạo ra sự sống không?” Tiểu Hồ chợt nói
nhưng rồi lại bịt miệng mình lại như thể cô đã nói ra điều gì đó không
nên. Cô quên mất một điều, bây giờ nàng là tù binh, nàng mất đi pháp
thuật của Thần thì làm sao có thể…
Rũ mi phượng, Bạch Khuynh
Thành không biết hiện tại mình có thể làm được hay không. Úp hai lòng
bàn tay lại vào nhau đưa lên miệng, nàng lẩm bẩm cái gì đó rồi hí mắt
qua khe hở giữa hai lòng bàn tay nhìn. Tiểu Hồ cũng tò mò chờ đợi kết
quả nhưng lại thấy nàng hạ tay xuống thở dài “Ngươi tự đến xem đi.” Nàng đưa tay lên cao để cho cô dễ nhìn.
Tiểu Hồ cũng hí mắt vào nhìn, rồi nàng dần mở tay ra để lộ một quả cầu ánh sáng nhỏ bên trong có thứ
gì đó xanh xanh “Đó là cái gì vậy?” Cô kinh hỉ hỏi nàng.
“Đây gọi là mầm sống.” Bạch Khuynh Thành cười lớn vì đã gạt được Tiểu Hồ.
“A.” Tiểu Hồ đôi mắt sáng rỡ chỉ chỉ ngón tay vào quả cầu nhỏ “Nó sống thật sao? Nó có thể sống sao?”
“Phải.” Nàng gật đầu nhưng rồi lại thở dài tiếp tục “Nó có thể sống nếu có đất
phù hợp và nguồn nước sạch. Đáng tiếc nơi này là đất chết, là nước độc,
nó sẽ không thể tồn tại được.”
Vừa dứt lời, bên tai nàng chợt
vang lên giọng nói thanh lãnh của Ma Thần “Ngươi rằng ở nơi đây không có loại đất thứ nước ngươi cần sao?” Chàng một thân trường bào màu đen
tuyền uy phong bước vào trong tiểu viện nàng, đi đến trước mặt nàng và
cướp lấy mầm sống xanh bé nhỏ trên tay nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng đứng bật dậy muốn cướp lại mầm sống xanh nhưng eo mình đột nhiên
bị chàng giữ chặt. Mặt nàng đối diện mặt chàng, lúc này nàng mới nhìn rõ khuôn mặt tuyệt mỹ của chàng, khuôn mặt như được tạc rất tinh xảo, rất
hoàn hảo. Đôi mắt màu đỏ như lửa, như máu, thâm sâu lạnh lẽo không thấy
đáy. Mái tóc màu trắng khá dài và rất mềm mại được cột phân nửa lên cao
bằng một mảnh vải đen. Ma Thần dường như là sự tập hợp những tinh tuý
của vũ trụ tạo thành, một vẻ đẹp không thể dùng bất kỳ từ ngữ hay thứ gì để diễn tả vẻ đẹp tuyệt mỹ đến hoạ thuỷ của Ma Thần.
Chàng không nói, chỉ nắm chặt eo nàng đi đến một góc sân và ngồi xỏm xuống. Sau đó
nắm tay nàng đặt xuống đất “Ngươi nói xem, vì sao lại nói nơi đây là đất chết nước độc?”
Bạch Khuynh Thành nhìn chàng rất lâu không lên
tiếng cũng không rụt tay về, loại chuyện này còn cần nàng phải nói nữa
sao? Nơi đây ngoài trừ yêu ma dị vật thì chẳng có cái gì có thể sống
được, huống chi cái cây bé nhỏ này làm sao có thể chịu đựng được những
lạo chướng khí mạnh ở nơi này.
Nhìn ra được những điểm nghi hoặc
nàng, Ma Thần đột nhiên nhắm thẳng tới đôi môi anh đào bé nhỏ của nàng.
Bạch Khuynh Thành cả kinh trước hành động của chàng nhưng cũng không thể thoát khỏi chàng, vùng vẫy cũng không được. Ấm áp thật, đôi môi căng
mộng này rất khác so với đám phi tần của chàng, hơi thở nóng bỏng, chàng đưa cái lưỡi của mình vào khoang miệng của nàng, quấn chặt lấy cái lưỡi nhỏ bé kia, mút hết vị ngọt ngào bên trong cái miệng bé xinh này.
Đây là nụ hôn đầu của nàng? Sao chàng dám phi lễ như thế? Nhưng… nụ hôn này rất dịu dàng, rất mê luyến, nó khiến đầu óc của nàng mờ mịt chỉ muốn
đắm chìm vào nụ hôn này.
Cảm thấy hơi thở của nàng không còn đều
nữa, Ma Thần mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào của nàng, chàng nhìn thấy trong đôi mắt xanh biếc của nàng đang phủ một tầng sương mù. Khuôn mặt hiện giờ của nàng đang ửng đỏ rất đáng yêu khiến lòng tham trong
chàng trổi dậy, chỉ muốn đem nàng vào trong phòng mà…
Cầm bàn tay của nàng lên, chàng hôn vào lòng bàn tay của nàng và miệng lẩm bẩm chú
thuật gì đó rồi lại đặt bàn tay của nàng xuống đất. Đột nhiên mặt đất
rung chuyển, đất đen biến thành đất nâu, hồ nước đen cũng chuyển màu
xanh trong vắt và cỏ cây bắt đầu mọc xanh um tùm khắp nơi “Giờ ngươi hãy trả lời lại câu hỏi của ta, đây là đất chết nước độc sao?” Chàng nhàn
nhạt hỏi nàng, tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông và mầm sống xanh
trên tay chàng đang dần dần lớn lên một cách kỳ lạ “Ngươi có muốn thử
đưa nó xuống đất không?”
Hành động của chàng khiến nàng khó hiểu
vô cùng, có rất nhiều câu hỏi bủa vây trong đầu nàng không sao thốt
thành lời. Đây rốt cuộc có phải Ma Thần không? Đây liệu có phải là âm
mưu của Ma Thần không? Nàng có nên tin chàng không? Vận mệnh của Đông
Liêm, lý tưởng của Sinh Thần, gánh nặng của nhân loại… tất cả đều phụ
thuộc vào quyết định của nàng lúc này. Tin hay không tin? Bạch Khuynh
Thành giựt lại mầm sống xanh trên tay chàng, nàng nhìn mầm sống xanh với vẻ mặt đầy bi thương, xin lỗi ngươi, vì đại cuộc ta buộc phải hy sinh
ngươi lúc này. Nàng nhắm chặt mắt lại, bàn tay bóp nát mầm sống xanh,
tim nàng nhói lên từng cơn, là vị thần áng sáng và sự sống, không ngờ
nàng cũng có ngày phải tự mình bóp nát sự sống của một sinh linh do
chính tay mình tạo ra… thật đau đớn!
Ma Thần không nói gì, cũng
không động thủ, trong lòng chàng biết rất rõ hành động này của nàng đại ý muốn nói với chàng rằng đừng bao giờ dụ dỗ nàng, Bạch Khuynh Thành nàng nhất quyết sẽ không bao giờ giao ra sức mạnh của mình và sẽ không bán
đứng Đông Liêm Hổ tộc. Ha ha! Hành động của nàng làm cho chàng bừng tỉnh đại ngộ, chàng lại quên mất mục đích giam giữ nàng ở đây. Ôi đoá hoa bé nhỏ mê hoặc này thật khiến người ta say và quên mất bản thân mình cần
gì. Ma Thần đứng dậy, tiện tay xô nàng ngã nhào xuống đất, lãnh mâu nhìn xoắn sâu vào tử mâu đang ngạc nhiên của nàng, đoá hoa bé nhỏ này chàng
nhất định có được.
Ma Thần xoay gót rời đi, Tiểu Hồ từ nãy giờ
đứng cứng người nhìn hết tất cả, khi bóng dáng chàng khuất dần thì cô
mới chạy lại đỡ nàng “Tiểu thư… cô không sao chứ?”
“Ta không
sao…” Nàng lắc đầu đáp, sau đó nhìn lại xung quanh, tất cả sự sống lúc
nãy đều giống như một giấc mơ của nàng. Khi tỉnh lại đã tan biến theo
làn sương mờ nhạt, lòng tin là thứ rất dễ mua nhưng cũng chính vì thế mà nàng sợ nếu đi sai một bước thì cả đời nàng sẽ hối hận.
“Tiểu thư, cô vẫn sẽ đấu tranh cho tới cùng chứ?” Tiểu Hồ cả gan hỏi nàng.
“Sao ngươi lại hỏi ta như thế?” Nàng hơi ngạc nhiên khi nghe cô hỏi vậy.
“Tiểu Hồ hy vọng cô sẽ giữ vững lòng tin và chiến đấu tới cùng.” Bàn tay cô
nắm chặt lấy tay nàng, cô đặt tất cả sự tin tưởng của mình vào nàng.
Nhất định sẽ có ngày giấc mơ về một thế gian tràn ngập ánh sáng và hoà
bình của nàng sẽ được thực hiện. Cô hy vọng bản thân mình sẽ sống được
tới lúc đó…
Tiếng vỗ tay từ đâu vang lên,
cả người hai liền hướng mắt về phía cửa tiển viện. Một bóng dáng nữ nhân màu đỏ sẫm vừa vỗ tay vừa bước vào, Bạch Khuynh Thành cả kinh trước nữ
nhân y phục đỏ. Khuôn mặt, ánh mắt, mái tóc… so với nàng đều hoàn toàn
giống nhau như hai giọt nước, đây chắc hẳn là tiểu muội song sinh của
nàng, Bạch Thanh Tịnh.
“Chủ tớ tình thân khiến bản cung thật ái mộ.” Nữ nhân y phục đỏ, Bạch Thanh Tịnh, Ma hậu của Ma tộc châm biếm nàng.
“Ma hậu!!!” Tiểu Hồ nhìn thấy cô ta liền quỳ rạp xuống đất.
“Ôi!!! Tỷ tỷ song sinh của ta. Ôi!!! Thần Nữ ánh sáng đáng kính của Hổ tộc,
một dân đen phản tộc như ta phải đối xử như thế nào với Thần Nữ đây?”
Mỗi câu, mỗi chữ của cô ta giống như đang châm chọc nàng, như đang giễu
cợt nàng.
Bạch Khuynh Thành vẫn đứng đó, vẫn muốn xem cô sẽ hành
động như thế nào. Chẳng lẽ mười lăm năm qua cô hận Hổ tộc đã đẩy mình
đến nơi này? Hận nàng vì được nuôi dưỡng ở nơi tốt đẹp kia? “Phụ mẫu rất nhớ ngươi.”
“Ha! Ha! Ha!” Cô ta phá cười lớn “Nhớ ta sao? Nếu
nhớ ta thì tại sao không nói với Sinh Thần đổi ngươi để lấy ta trở về Hổ tộc? Nhớ ta sao… Nực cười!” Tiếng cười của cô ta chợt tắt, ánh mắt đột
nhiên trở nên âm lãnh, từ trong ống tay áo, mười đầu ngón tay móng vuốt
sắt nhọn đột nhiên phóng ra hướng thẳng về phía Bạch Khuynh Thành.
Thấy vậy, nàng lập tức né đòn tấn công bất ngờ của cô ta nhưng làm gì có
chuyện đơn giản như vậy, cô ta phất tay một cái từ trong ông áo tay bay
ra hai cây kim độc. Thủ đoạn cực nhanh khiến cho nàng không sao đỡ kịp,
vừa né đại trảo sắt nhọn nhưng không kịp né kim độc bay tới. Hướng kim
lại thẳng hướng đôi mắt xanh biếc của nàng…
Một tiếng thét vang
động Ma Cung, rung chuyển mặt đất, Bạch Khuynh Thành nhanh chóng rút kim độc ra nhưng độc tính quá mạnh khiến cho đôi mắt nàng nhức nhói, huyết
lệ chảy dài trên gò má.
Ma Thần đi chưa xa, nghe thấy tiếng thét
vang trời Ma Cung liền quay lại, nhìn thấy Ma hậu hạ thủ Bạch Khuynh
Thành và nàng đang ôm đôi mắt rỉ máu của mình “Khuynh Thành!!!!” Hét lớn tên nàng, chàng lập tức chạy lại bên cạnh nàng, nhìn thấy Ma hậu đang
run sợ trước sự xuất hiện của chàng. Đại chưởng vung ra thẳng tới ngực
cô ta giáng xuống một chưởng, làm cô ta ngã xuống đất thổ huyết bất
tỉnh.
Tử Thần cũng đang ở gần đó, nghe thấy tiếng thét vang động
Ma Cung liền cùng thê tử mình là Lý Nghi Huyền, Thần thú Huyền Vũ chạy
tới tiểu viện của nàng xem. Vừa tới thì thấy Ma hậu bị chàng đánh một
chưởng bất tỉnh, Bạch Khuynh Thành hai dòng huyết lệ không ngừng rơi,
Tiểu Hồ kinh hãi ngất xỉu đang Thanh Long dìu về phòng nghỉ ngơi. Cậu
tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trước mắt cậu phải xử lý Ma
hậu này, nếu thuận theo ý của Ma Thần thì chắc chắn sẽ đem cô ta và đại
lao giam cầm chờ ngày định tội. Thôi thì cứ giam lại trước rồi chờ chàng quyết định.
Ma Thần bế Bạch Khuynh Thành vào phòng, huyết lệ
không ngừng rơi xuống thấm ướt một mảng màu đỏ tươi trên bạch y của
nàng. Đôi mắt nàng nóng rát và đau đớn vô cùng, như thể nó đang bị mục
rửa vậy…
“Mắt của ta… mắt của ta…” Nàng gào lên, nàng bấu chặt cánh tay chàng, đôi mắt của nàng, ánh sáng của nàng…
“Bình tĩnh! Ta sẽ chữa trị cho ngươi.” Ma Thần trấn an nàng.
“Mắt ta đau lắm… mắt ta…”
“Khuynh Thành, ngươi hãy bình tĩnh lại…”