Gió thổi từng đợt
thật nhẹ trên thảo nguyên xanh rì cỏ, gió thổi làm cỏ gợn từng cơn như
những con sóng biển xô bờ. Từ đằng xa có một bóng dáng tiểu nữ hài năm
tuổi với tóc ánh bạch kim trong nắng được búi một nửa thành hai cái bánh bao nhỏ hai bên, một nửa còn lại xoã dài tung bay trong gió. Trong tay
tiểu nữ hài cầm một thanh chuỷ thủ nạm ngọc bích được chế tác vô cùng
tinh xảo, hướng chuỷ thủ về phía đối diện có một tiểu nam hài đang đứng
"Thái tử điện hạ, đây là trận thách đấu thứ năm giữa chúng ta. Ta nhất
định sẽ không nương tay với ngài đâu." Tiểu nữ hài nói.
Tiểu nam
hài khoé miệng khẽ giơ cao thành đường con tuyệt mỹ, tà mị nói "Nếu
ngươi thắng ta thì sau này ta nhất định sẽ thành thân cùng ngươi."
"Được. Quân tử nhất ngôn." Tiểu nữ hài cười lớn.
Tiếng cười nàng vừa dứt, nàng giống như cơn gió thoảng qua rất nhanh biến mất không thấy đâu nhưng điều này không khiến tiểu nam hài hoang mang lo
sợ. Chàng nắm chặt hai thanh chuỷ thủ bên hông mình, khoé miệng giơ cao
hơn, nụ cười càng ma mị hơn, chàng rất nhanh đã rút hai thanh chuỷ thủ
ra đỡ đòn tấn công của nàng. Hai bóng dáng màu trắng cứ thế mà xé gió
giao đấu với nhau, sau hai canh giờ không phân thắng bại, tiểu nam hài
ngồi phịch xuống cỏ cười lớn "Cứ thế này làm sao phân được thắng bại."
Tiểu nữ hài thấy vậy cũng ngừng trận quyết đấu lại, nàng cũng ngồi xuống cỏ
và nhìn chàng "Sao ngài lại muốn cùng ta đấu như vậy?" Lần nào chàng tới thảo nguyên này đều kiếm nàng thách đấu, dường như chàng không biết
chán là gì.
"Ta cảm thấy đấu cùng ngươi khiến tinh thần ta rất
thoải mái. Chỉ cần ở bên ngươi, ta vĩnh viễn không biết lo lắng là gì."
Chàng bình thản đáp.
"Ngài không sợ sẽ có ngày ta phản bội ngài sao?" Nàng hỏi.
Tiểu nam hài nhướng cao mày kiếm, lãnh mâu đỏ như lửa nhìn xoắn sâu vào thuỷ mâu màu xanh biếc như đại dương của nàng, chàng lạnh nhạt nói "Ta tin
tưởng ngươi, vĩnh viễn tin tưởng ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta."
Chàng có lẽ không biết lời nói này của mình chính là sợi dây liên kết
giữa hai người sau này.
"Trên đời này không có cái gì là chắc chắn cả." Nàng phá cười lớn.
"Ngươi nói cũng đúng, lòng người rất khó đoán. Làm sao ta có thể đặt niềm tin ở ngươi nhiều như vậy." Chàng cũng cười rộ lên.
"Thái tử điện hạ, ngài là chân mệnh thiên tử trong tương lai, còn ta chỉ là
người trong giang hồ phiêu bạc ngày đây mai đó. Thân phận giữa chúng ta
rất khác nhau, cả hai chúng ta vĩnh viễn không thể đi chung một con
đường được." Tiểu nữ hài lạnh nhạt nói.
"Ừ." Chàng khẽ gật đầu "Nếu không thể chung một con đường thì chúng ta hãy biến điều đó từ không thể thành có thể đi."
"..." Nàng khó hiểu nhìn chàng, ý của chàng là gì?
"Chúng ta cắt máu ăn thề đi, cho dù sau này có như thế nào, ta và ngươi tuyệt
đối sẽ tin tưởng nhau." Chàng đứng dậy tiến lại gần nàng, sau đó ngồi
xuống bên cạnh nàng. Vươn tay ra nắm lấy tay nàng, lấy thanh chuỷ thủ
cắt một đường nhỏ trên ngón tay trỏ của nàng, sau đó đưa ngón tay ấy vào miệng mình hút lấy những giọt máu từ vết cắt ấy.
Nàng cả kinh
trước hành động đó, muốn rụt tay lại nhưng lại bị chàng nắm chặt hơn,
ngón tay ở trong miệng chàng bị cái lưỡi như con rắn quấn chặt không
buông. Mặt nàng đỏ ửng lên, hành động là cắt máu ăn thề đó sao?
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng mà chàng chỉ muốn đè nàng xuống phi lễ, chàng lưu luyến buông ngón tay nhỏ của nàng ra "Giờ đến lượt ngươi." Chàng
cầm chuỷ thủ cắt một vết nhỏ trên ngón trỏ của mình đưa tới miệng nàng.
Thấy nàng có vẻ ngượng ngùng không muốn ngậm ngón tay của chàng "Nếu
ngươi không ngậm ngón tay của ta thì e rằng ta sẽ mất máu mà chết. Đến
lúc đó ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ." Chàng uỷ khuất nói.
Nghe
chàng nói vậy, nàng lập tức ngâm lấy ngón tay của chàng, hút lấy những
giọt máu đang chảy không ngừng của chàng. Hành động của nàng tuy xuất
phát từ lời hăm doạ của chàng nhưng trông nàng rất đáng yêu và đơn
thuần, nếu ai nhìn vào thì chắc chắn sẽ muốn đè nàng phi lễ. Chàng cũng
không phải là trường hợp ngoại lệ, lợi dụng lúc nàng đang ngâm ngón tay
mình, chàng ghé sát vào khuôn mặt mũm mĩm của nàng và hôn trộm vào gò má bầu bĩnh của nàng.
Giật mình trước hành động đó của chàng, nàng
buông ngón tay chàng ra, tròn xoe mắt nhìn chàng, bàn tay nhỏ áp vào gò
má bị chàng hôn "Ngài làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Chàng làm mặt vô tội tà tứ cười.
"Rõ ràng ngài vừa trộm ăn đậu hủ của ta." Nàng chắc chắn chàng đã phi lễ với nàng.
"Không có." Chàng vẫn cố chấp làm như mình vô tội.
"Rõ ràng là có." Nàng vẫn giữ nguyên lập trường của mình, khẳng định chàng phi lễ.
"Không có." Chàng vẫn giữ nguyên thái độ kiên quyết của mình.
"Rõ ràng là..." Lời chưa dứt, đôi môi anh đào liền bị chàng cướp lấy.
Năm đó chàng mười tuổi, còn nàng năm tuổi...