Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 63: Chương 63




Edit: Vân Uyên

Kim Thúy thấy Ký Mi ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Thì ra ngài không bị gì, làm ta sợ muốn chết, lúc nãy ta còn đổ mồ hôi hột, ta đang tính gọi đại phu đến xem thế nào, nếu thật sự có chuyện gì ta sẽ tìm nàng ta tính sổ!”

“Ta không sao.” Ký Mi chớp chớp mắt cười nói:

“Do Hoa Châu quá phiền, bất đắc dĩ lắm ta mới sử dụng chiêu này.”

Vừa rồi Kim Thúy ở ngoài, không biết chủ nhân với Đổng Hoa Châu nói chuyện gì, nhưng cũng đoán được vài ba phần, bất mãn hừ nói:

“Họa đều do đại thiếu gia mà ra.”

Chuyện giữa Đổng cô nương với đại thiếu nãi nãi chỉ có vì Tiêu Nghiễn Trạch chứ chẳng vì cái gì khác.

Ký Mi bất đắc dĩ thở dài:

“Vội vàng muốn trở thành bình thê đến mức đến tìm ta cầu xin ta đồng ý. Ta sao có thể đồng ý chứ, trong chuyện này, có nàng sẽ không có ta, có ta sẽ không có nàng.”

Vẻ mặt Kim Thúy khiếp sợ:

“Tiêu Nghiễn Trạch có chỗ nào tốt cơ chứ?” Chẳng lẽ chỉ có mình nàng không thấy hắn tốt!? Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt lúc nhỏ, nàng đã thấy tiểu gia hỏa này thật tốt số, được đầu thai làm con trai trưởng Tiêu gia, nếu sinh ra trong một gia đình nô tài thì hắn đã là một phế vật rồi.

“Không phải hắn tốt, nguyên nhân là vì mẹ con Đổng gia không còn chỗ đi, muốn tìm một chỗ tốt để nương tựa, mặt khác, thái thái lại không muốn phù sa chảy ruộng ngoài, ham gia tài của Đổng gia. Ai, nếu Đổng Hoa Châu thích Tiêu Nghiễn Trạch thì đã dễ xử lí. Hắn không thích nàng nên mối hôn sự này chắc chắn không thành. Nhưng việc này còn liên quan đến tương lai sống còn của mẹ con Đổng gia, các nàng sẽ không chịu thiệt đâu.”

Ký Mi nhướn mày:

“Đổi lại là một nam nhân khác, nàng ấy muốn tranh với ta thì ta còn có thể nhường”

Đổng Hoa Châu cũng giống nàng, chưa chắc là thích Tiêu Nghiễn Trạch, nhưng hắn lại là chỗ dựa duy nhất.

“Ngài còn muốn nhường nàng?” Kim Thúy nheo đôi mắt lại, nói ra chủ ý của mình:

“Ngài nói đau bụng, hay là chúng ta nhanh chóng bẩm báo với lão thái thái đi, nhân lúc này đuổi nàng ta đi.”

“Vì nàng ta quá cố chấp, nên ta sẽ không nhân từ đến mức nhường nam nhân cho nàng đâu. Nàng muốn gả cho ai cũng được, nhưng gả cho cha của con ta thì không có cửa.”

Ký Mi chậm rãi nằm xuống, sai Kim Thúy đốt than lên để sưởi ấm, rồi đắp chăn từ từ đi vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại, nghe tiếng Kim Thúy và Nghiễn Trạch nói chuyện với nhau ở ngoài phòng, tiếng rất nhỏ nhưng nàng nghe ra được Nghiễn Trạch đang đè nặng lửa giận, nghe tiếng hắn vén màn, Ký Mi hơi động đậy, ý bảo hắn mình đã tỉnh.

“Chúng ta nói chuyện khiến nàng tỉnh sao?”

Nghiễn Trạch vừa vào phòng đã nghe Kim Thúy nói thân thể thê tử không được khỏe, vì thế còn trách cứ Kim Thúy không chăm sóc nàng cẩn thận. Hắn ngồi xuống cạnh bên nàng, quan tâm hỏi:

“Nàng không thoải mái ở đâu? Ta hỏi Kim Thúy cứ ấp úng mãi không nói rõ.”

Ký Mi ngủ một giấc, tinh thần đã tỉnh táo thoái mái, làm làm ra vẻ uể oải, ỉu xìu, âm thanh đau khổ nói:

“Thiếp nói lí do với chàng, chàng đừng tức giận nhé, chiều nay Hoa Châu tới tìm thiếp, nàng nói thẳng là muốn làm bình thê của chàng, muốn thiếp đồng ý để nàng vào cửa.....”

Nghiễn Trạch ngạc nhiên:

“Nàng ta điên rồi, sao có thể nói ra những lời như vậy!? Nàng khiến ngươi tức giận sinh bệnh?”

“Có thể là do người khác sai bảo.” Ký Mi cúi đầu:

“Không phải do thiếp tức giận, nếu thiếp chưa biết chuyện này mà chiều nay thình lình nghe được từ miệng nàng, có khả năng sẽ bị chọc tức, nhưng trước kia chàng đã nói với thiếp rồi, nàng ta sao có thể chọc tức thiếp được. Thiếp bị như bây giờ......Là do trên người nàng có mùi hương rất kì, ta ngửi thấy một lúc sau thì cảm giác không thoải mái, cả người không còn sức.”

Hắn phát hỏa:

“Có phải nàng ta đã sử dụng thủ đoạn đê tiện gì không?! Nàng chờ ở đây, bây giờ ta sẽ đi tìm nàng ta tính sổ. Tính qua mắt ta sao!? Thê tử của ta chịu uất ức, muốn ta trơ mắt nhìn!?”

Hắn không còn một chút kiên nhẫn nào, đứng dậy đi tìm mẹ con Đổng gia tính sổ.

Hắn mới vừa đi, Kim Thúy liền nhìn ra ngoài, chạy vào trong phòng:

“Thật là dọa người, ngài đã nói gì với hắn vậy? Nhìn hắn giống như muốn ăn thịt người đến nơi rồi.”

Ký Mi ngáp một cái, duỗi tay giãn cơ:

“Trước kia hắn thay hai nha hoàn thông phòng Họa Nhi đến tìm ta tính sổ, lần này về tình về lý hắn đều nên thay thê tử danh chính ngôn thuận xuất đầu chứ. mặt khác, người ta đã nói trắng ra ý muốn của mình rồi, chúng ta cũng đừng che giấu làm gì nữa, cứ nói thẳng ra, cho họ biết thái độ của chúng ta, không chấp nhận cũng phải chấp nhận!”

Kim Thúy lo lắng nói:

“Lỡ như đại thiếu gia qua bên đó, sẽ không bị vài giọt nước mắt của Đổng Hoa Châu lừa cho đầu óc choáng váng rồi lại quay trở về trách ngài chứ?”

Ký Mi nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên nhìn Kim Thúy, chớp chớp mắt:

“Hắn......không ngu đến vậy chứ.........” Nàng lại cúi đầu xoa xoa cái bụng nhỏ của mình:

“Đã làm cha rồi, nhất định sẽ trưởng thành lên không ít..........”

- ------------

Tiêu Nghiễn Trạch không đợi người hầu bẩm báo, nổi giận đùng đùng xông thẳng vào phòng mẫu thân. Chu thị đang nói chuyện với dì Đổng, đột nhiên thấy thê tử xông vào, không khỏi cảm thấy đen mặt, lạnh giọng chất vấn:

“Làm gì vậy, vội vội vàng vàng không thèm giữ phép tắc?”

Đổng Hoa Châu tự giác đuối lý, tránh ánh mắt biểu ca, lùi ra sau lưng mẫu thân:

“Nương......”

Nghiễn Trạch trừng mắt nhìn nàng:

“Các ngươi làm trò quỷ gì? Các ngươi không biết xấu hổ sao, ta đã bận rộn cả ngày ở bên ngoài giờ về nhà còn phải xử lí rắc rối của các ngươi. Chuyện bình thê, ta đã nói là không đồng ý, hôm nay còn dám đến trước mặt Ký Mi cầu xin! Đổng Hoa Châu ngươi thật giỏi, ngươi làm vậy, có phải muốn cha ngươi tức đến nỗi phải đội mồ sống dậy?”

Chu thị vỗ bàn đứng lên, quát lớn:

“Câm miệng! Ngươi vừa nói gì!? Không có tí quy củ nào!”

“Ha, nói tới quy củ sao, hôm nay Hoa Châu chạy đến trước mặt Ký Mi thị uy có được xem là quy củ hay không?”

Hắn cười lạnh nói:

“Còn nữa, trên người ngươi dấu thứ gì, Ký Mi ngửi được mùi hương trên người ngươi cả người đều không thoải mái. Hôm nay ta sẽ nói rõ hết ở đây, ta sẽ không cưới ngươi làm bình thê. Thứ nhất, ta không thể mất mặt như vậy được. Thứ hai, ngươi chưa vào cửa, tâm địa đã ác độc như vậy, về sau còn chưa biết sẽ làm ra chuyện gì!”

Hắn chỉ vào Hoa Châu nói:

“Ký Mi có sơ xuất gì, ta không tha cho ngươi!”

Nước mắt Hoa Châu rơi thành hàng dài, xụi lơ trên mặt đất:

“Biểu ca, sự thật không như ngươi nghĩ đâu.......ô............ô”

Dì Đổng thấy thế, vội đỡ nữ nhi:

“Ngươi mau đứng lên, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Nghiễn Trạch bỗng nhiên muốn nghe xem Hoa Châu giải thích như thế nào, nhưng điều khiến hắn thất vọng là Hoa Châu chỉ không ngừng rớt nước mắt, hai mẹ con nàng ta cứ lôi lôi kéo kéo, khóc sướt mướt. Hắn không còn gì để nói, lắc đầu;

“Các ngươi quá ầm ĩ, không sợ mất mặt thì cứ tiếp tục náo loạn nữa đi, ngày mai ta sẽ nói lão gia tử nhà này có quả phụ muốn xuất tường, xem lão nhân gia có muốn để các ngươi ở lại hay không?”

Chu thị tức giận, đến mức bật khóc:

“Ngươi sao có thể đối xử như vậy với dì ngươi, nàng là tỷ muội của ta, ngươi cũng không phải đồ vật, ta đã phí công nuôi dưỡng ngươi sao ngươi không cho dì ngươi với biểu muội cơ hội nhận lỗi!?”

Lúc này Hoa Châu vung tay thoát khỏi tay mẫu thân:

“Ta không còn mặt mũi nữa rồi, để ta chết đi sẽ được rửa tội.”

Nữ nhân quen dùng mấy chiêu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, hắn đã thấy nhiều, đều là loại người nói miệng chứ không làm được, hắn cũng chưa gặp ai chết thật. Nghiễn Trạch lười ở lại xem trò khôi hài này, xoay người muốn đi, lúc này liền nghe dì Đổng hét lên thảm thiết, quay đầu thấy Hoa Châu nằm dưới cột nhà, trên thái dương có một vệt máu.

Hắn ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần, vội mở cửa kêu người:

“Mau gọi đại phu —— mau gọi đại phu ——”

Dì Đổng ôm Hoa Châu, liên tục gọi:

“Hoa Châu, Hoa Châu, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi ——” khóc to vài tiếng, nữ nhi vẫn không phản ứng, nàng liền quay đầu mắng Nghiễn Trạch:

“Hung thủ giết người, ngươi đền nữ nhi cho ta.”

Nghiễn Trạch lạnh lùng nói:

“Nàng tự đâm đầu vào cột, liên quan gì tới ta?”

Chu thị cũng khóc ròng nói:

“Ngươi không cưới thì thôi, nhưng đối với một cô nương lời nói đó mang tính sát thương rất lớn, ngươi ép nàng tìm chết...........Bây giờ làm sao mới tốt đây, chuyện này phải làm sao?”

Lúc này nha hoàn mang theo một dược bà tiến vào, một đám người xử lí vết thương ở giữa, còn lại là rót canh sâm, ba chân bốn cẳng khiêng Hoa Châu nâng lên trên giường, dì Đổng đứng khóc ở một bên, Chu thị cũng rớt nước mắt theo.

Nghiễn Trạch thấy Đổng Hoa Châu không chết, liền rời đi. Lúc này Chu thị đuổi ra tới cửa, giữ chặt hắn:

“Biểu muội ngươi bị ngươi ép đến mức tìm cái chết, ngươi không ở lại đây đợi người tỉnh dậy, còn muốn đi đâu? Ngươi nói đi Hoa Châu phải làm sao bây giờ?”

Chu thị không thể tin được vào lỗ tai mình:

“Có liên quan đến ta sao?” Nghiễn Trạch phủi tay:

“Là nàng ta thấy mình không còn mặt mũi nên mới tự tìm chết.”

“Còn không phải tại ngươi, ngươi không thể đi, nếu nàng xảy ra chuyện, tất cả là tại ngươi.” Chu thị lau nước mắt nói:

“Vốn là chuyện tốt, để ngươi cưới biểu muội ngươi, hiện tại loạn thành như vậy, chúng ta không cho Hoa Châu một kết quả công bằng, chuyện này sao có thể cho qua.”

“......” Nghiễn Trạch đã sớm không còn tin mẫu thân, lúc này ngẩn người, không khỏi cảm thấy bản thân mình bị lừa dối, cười lạnh nói:

“Là do các ngươi cố ý phải không, một đám đòi sống đòi chết là muốn ép ta vào khuôn khổ. Cố tình đâm đầu vào cột tự sát, chuyện bỉ ổi như vậy cũng làm được, lợi hại, thật lợi hại!”

Chu thị lập tức đen mặt:

“Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?! Mạng của Hoa Châu, còn không biết có giữ được hay không, ngươi còn dám nói như vậy!”

Nghiễn Trạch suy nghĩ chắc chắn là các nàng cùng mẫu thân tính kế hắn, hướng vào trong phòng nói lớn:

“Muốn chết thì chết đi, còn dám làm bộ làm tịch! Hôm nay ngươi mà không chết thì ngày mai ta cũng mang ngươi đi chôn!”

Dứt lời, nổi giận đùng đùng bỏ đi, Chu thị giữ hắn lại không được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn bỏ đi.

Trên đường đi bị gió lạnh thổi vào mặt, Nghiễn Trạch bình tĩnh hơn nhiều, nhưng giận dữ trong lòng vẫn không tan được, ngược lại còn tích tụ thêm, bị đè nén đến mức lồng ngực muốn nổ tung, sau khi vào nhà, đến trước mặt thê tử, nói thẳng:

“Ta đã giải quyết xong hết rồi!”

Ký Mi nửa ngồi, nửa quỳ trên giường, duỗi tay che hai lỗ tai hắn lại, nhẹ nhàng nói:

“Làm sao vậy? Có ấm áp hơn tí nào không? Kể lại cho thiếp nghe đi.”

Đôi mắt dịu dàng của thê tử khiến hắn cảm thấy cơn giận trong mình biến đâu mất, nhanh chóng ôm lấy nàng hôn một cái rồi mới kể lại mọi chuyện vừa rồi:

Ký Mi: “.............”

Nghiễn Trạch không thể miêu tả hết nội tâm buồn rầu của mình:

“Bây giờ nàng ta đòi sống đòi chết, chỉ sợ làm lớn chuyện thêm. Ta chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện, không nghĩ đến các nàng sẽ dùng cái chết để ép ta, giờ thì hay rồi, Hoa Châu có bất trắc gì sẽ đổ hết tội lên đầu ta, muốn ta phụ trách.”

“..........” Ký Mi khiếp sợ nhưng rồi cũng khôi phục lại tinh thần, nói:

“Cái đó.........Hoa Châu có xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết! Ta sợ nàng ta tỉnh lại sẽ tìm ta ăn vạ.”

Nghiên Trạch hận nói:

“Thật muốn thuê người chém chết nàng ta.”

Nàng xoa xoa cái trán, chậm rãi phân tích:

“Ý của chàng là, các nàng đã sớm tính kế, để Hoa Châu tới đây chọc giận thiếp, sau đó chàng chắc chắn sẽ đi tìm Hoa Châu phân rõ trái phải, lúc này nàng ta sẽ nhân cơ hội đâm đầu vào cột tự tử, mượn cớ ăn vạ chàng, đúng không?”

Nghiễn Trạch hơi hơi gật đầu, nói:

“Ai, trước đó ta không nghĩ sẽ xảy ra khả năng này. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của các nàng ta biết các nàng đang tính kế ta.”

“...........Không trách chàng được, ai cũng không thể tưởng tượng ra được.”

Đến nàng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra khả năng này, không thể trách Nghiễn Trạch thiếu cảnh giác. Có thể dùng chiêu máu chảy đầm đìa này, đúng là khiến Ký Mi phải bội phục nàng ta.

Hắn tâm phiền ý loạn:

“Giờ thì tiêu rồi, nếu Hoa Châu bị mù có phải ta cũng phải cưới nàng ta không? Trời ơi, ta thật không hiểu, rõ ràng là ta không thích nàng, nếu như nàng có vào cửa thì ta cũng sẽ không đối xử tốt với nàng đâu, nàng ta sao phải cố chấp như vậy!”

“Đây là đang dựa theo cách năm xưa của hai chúng ta. Các nàng thấy ban đầu chàng cũng không thích thiếp, nhưng hiện tại chúng ta lại tâm đầu ý hợp. Nếu Hoa Châu vào cửa, năm rộng tháng dài, lâu ngày sinh tình, dần dần chàng sẽ đối xử tốt với nàng ta.”

Ký Mi nghiêng đầu thở dài:

“Lúc trước chàng làm hư đôi mắt của thiếp không thể không cưới, hiện giờ, phỏng chừng cũng muốn dùng cách này để bắt chàng chịu trách nhiệm với Hoa Châu.”

“Với nàng, là do chính ta hại nàng bị hư đôi mắt. Còn Hoa Châu, là tự nàng ta đâm đầu vào cột, liên quan gì đến ta.”

Nghiễn Trạch ngồi bật dậy:

“Ta nói không cưới là không cưới, cầm dao ép ta cũng vô dụng!”

Thấy trượng phu kiên định như thế, trong lòng Ký Mi cực kì vui vẻ, nàng khẽ cười nói:

“Chúng ta đừng vội làm gì, cũng đâu nghiêm trọng như chuyện con riêng lần trước. Nếu các nàng ngầm giở trò, chúng ta có tiền, có người còn lo không thể đánh bại các nàng sao, chàng nói xem có đúng không?”

Hắn chậm rãi gật đầu:

“Không sai, nhưng......lỡ như nàng nói nàng bị mù hoặc điếc, các trưởng bối vì một điều nhịn chín điều lành, nói không chừng thật sự sẽ ép ta cưới nàng ta, giống như năm đó ta cưới nàng.”

Ký Mi bĩu môi:

“Sẽ không. Chàng nói nàng tự mình đâm đầu vào cột, khẳng định sẽ không đâm mạnh đến mức khiến mình bị thương nặng, giả làm người mù hay kẻ điếc đều không phải chuyện dễ, ta nghĩ nàng làm không được đâu.” Nàng tràn đầy cảm xúc nói.

Hắn ngồi dậy, hôn nàng một chút, thư thái cười nói:

“Thê tử vẫn là tốt nhất, mọi chuyện phiền phức ở bên ngoài, về nhà thấy ngươi đều quên hết.”

Nàng cười cười:

“Thiếp là thê tử của chàng, mọi việc chúng ta đều nên cùng nhau giải quyết, không cần phải giấu diếm làm gì.”



Chạng vạng, Kim Thúy đi hỏi thăm tin tức trở về, khuôn mặt như kiểu ai ăn hết đồ ăn của mình:

“Ta nghe người ta nói, Đổng cô nương đã tỉnh, nhưng, hình như không nhớ gì cả, ách...... Nghe ý tứ đó, có lẽ là mất trí nhớ.”

Mất trí nhớ sao, không lưu lại dấu vết để không ai có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, giả mất trí nhớ chỉ cần nói không nhớ là không nhớ đâu khiến người ta lao lực như việc giả mù hoặc giả điếc. Nói lộ liễu ra chính là, Nghiễn Trạch “vô cớ gây rối”, khiến biểu muội nhục nhã thế nên Đổng biểu muội đâm đầu vào cột mất trí nhớ. Ai muốn điều tra ngọn ngành cũng không điều tra được.

“......”

Ký Mi đang suy nghĩ đối sách trong đầu, liền nghe trượng phu ở một bên cười lạnh nói:

“Mất trí nhớ sao, được lắm, dám ngấm ngầm giở trò với ta, để xem ta với các ngươi ai thua ai!”

Nàng mừng thầm, nghĩ, ai nha, nghe khẩu khí này đi, trượng phu hoàn toàn xem Đổng Hoa Châu là kẻ thù rồi.

Không uổng công nàng nỗ lực cho tới nay.

Chuyện vui đang đến

Chuyện vui đang đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.