Có một cô gái nhỏ, cô mất đi mẹ và thị lực trong một vụ tai nạn xe cộ. Nhưng cô gái nhỏ rất im lặng, không khóc cũng không nháo. Vì thế mọi người, bao gồm cả người cha chỉ biết truy danh trục lợi kia của cô, đều quên mất cô.
Cô gái nhỏ chờ đợi trong bóng tối vô tận, bị một ác ma muốn chiếm lấy thân thể của cô theo dõi……
Sau khi tuyết tan là cái gì? Iraku Sotogawa no Tsubasa vẫn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy nội tâm của Rika, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ này.
Sau khi tuyết tan là mùa xuân.
Cô ta không biết vì sao mình là một ác ma giết người như ngóe lại bởi vì một đáp án này mà tim đập chậm nửa nhịp. Không, mình làm gì có bộ phận nào gọi là trái tim. Cô ta là ác ma Iraku Sotogawa no Tsubasa có được thị lực tuyệt đối, có thể thấy rất nhiều thứ mà người thường, những thứ mà thậm chí đến cả ác ma cũng không thể thấy. Cô ta không tin, một con nhóc loài người lại có thể nhìn thấy điều mình không thấy được.
Cô ta có thể thấy tất cả từ giữa không trung, cho tới bề mặt của những thứ rất nhỏ; cô ta có thể thấy ác ma cấp thấp thức tỉnh lơ lửng trong không khí; cô ta có thể thấy cảnh tượng con người vàng đỏ như lòng son bị ác ma chiếm đoạt. Chỉ cần là những điều có thể nhìn được, không có thứ gì mà Iraku Sotogawa no Tsubasa không thấy.
Nhưng mà thứ mà Iraku Sotogawa no Tsubasa cô ta có được cũng chỉ là thị lực tuyệt đối. Cô ta không có tứ chi, không có trái tim, không có thân thể, càng không có tính tình hồn nhiên của trẻ con. Cho dù cô ta có chiếm đoạt bao nhiêu người đi chăng nữa, cô ta cũng không thể giống như một đứa trẻ dùng ánh mắt ngây thơ nhìn thế giới này.
Thế giới của cô gái kia khác hẳn thế giới trong mắt cô ta, cô ta thừa nhận cô ta quả thật tò mò. Cô ta muốn biết rốt cuộc là thế giới của ai tốt đẹp hơn.
Iraku Sotogawa no Tsubasa ngây người một chỗ cùng với cô gái nhỏ tổng cộng 3 năm. Cô ta trở thành đôi mắt của cô gái, cô gái dùng từ ngữ miêu tả mọi thứ cô gái cảm nhận được qua những gì Iraku Sotogawa no Tsubasa nhìn thấy. Cô gái tìm lại được thị lực và làm bạn cùng với cô ta, Iraku Sotogawa no Tsubasa cũng biết được ngoài thị giác ra còn có cả xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác.
Nếu cô gái nhỏ không phản bội, tất cả đều hoàn mỹ.
Iraku Sotogawa no Tsubasa chưa từng nghĩ tới, cô gái kia tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ như thế, cô gái đó còn có thể là cô gái 3 năm trước thấy được mùa xuân sau khi tuyết tan sao? Cô gái dùng lực tinh thần mạnh mẽ tuyệt đối khống chế cô ta trở thành sứ ma, cũng ra lệnh cho cô ta, vĩnh viễn ở trong căn phòng này. Bóng tối vô tận và sự cô độc, giống như tình cảnh ngày xưa của cô ta, mới đầu, Iraku Sotogawa no Tsubasa không ngày nào là không tông vào cánh cửa, muốn thoát khỏi nhà giam đó. Dần dà, cô ta học được cách bình tĩnh, chờ đợi, giống như bộ dáng chờ đợi trước kia của cô gái. Một ngày nào đó cô ta sẽ ra khỏi căn phòng này, sau đó tìm được cô gái kia……
Cuối cùng vào một năm một tháng một ngày nào đó, cô ta chờ được tôi, cũng thành công đạt được mục đích của cô ta.
Tôi thức tỉnh nhờ vào nỗi đau đột nhiên xuất hiện trong lòng, cảm giác ngoài thị giác ra thì chẳng còn gì khác này là của ác ma Iraku Sotogawa no Tsubasa sao? Chuyện cũ của hai người kia rải rác phân tán thành mảnh nhỏ, tôi chỉ hiểu được đại khái mà thôi. Tôi cũng không biết vì sao cô gái nhỏ kia lại phản bội, bên trong tòa nhà đại sứ quán này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nhện rốt cuộc từ đâu tới đây?
Mọi sự tình đều không có chút đầu mối nào, toàn bộ đều tràn ngập nghi vấn. Nếu không phải lúc này tôi cũng cần sức mạnh của ác ma Iraku Sotogawa no Tsubasa, thì tôi sẽ không bao giờ tham gia loại chuyện phức tạp này. Tôi đại khái có thể đoán được ý định của Amaimon, hắn muốn tôi thu phục Iraku Sotogawa no Tsubasa.
Nhưng loại nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao như vậy, một người bình thường như tôi làm sao mà làm được chứ, khốn khiếp. Còn cái tên Amaimon kia bây giờ rốt cuộc đang ở chỗ nào.
Tôi đứng dậy khỏi một đống thi thể, hiện giờ tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không nhìn thấy. Tám phần là Iraku Sotogawa no Tsubasa mượn cơ thể của tôi đánh sập luôn đỉnh đại sảnh treo đầy thi thể, sau đó ném tôi xuống. Nói không chừng cô ta đã tìm được thi thể của cô gái nhỏ tên Rika kia rồi. Tôi thở dài một hơi, không biết Iraku Sotogawa no Tsubasa sẽ xử lý cô gái nhỏ kia thế nào. Cô ta từng nói qua không ai có thể rời khỏi tòa nhà này, như vậy bây giờ hai người đó còn ở đây hay không.
Tôi quyết định trở về căn phòng ở tầng cao nhất xem xem, dù sao khả năng ở chỗ đó là lớn nhất. Bạn nên bội phục năng lực thích ứng của tôi, đi vào thế giới này chưa đến hai ngày, lá gan đã lớn đến mức đi tìm ác ma rồi. Tôi bất đắc dĩ cười khổ, nhưng tôi còn lựa chọn nào khác sao?
Đầu đụng vào vật gì đó, tôi ngay cả bò cũng dùng để tìm về căn phòng kia. Căn phòng kia có lẽ do có ma lực của Iraku Sotogawa no Tsubasa, vừa bước qua cửa phòng, tôi lại có thể nhìn thấy.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Iraku Sotogawa no Tsubasa ôm thi thể cô gái nhỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cảnh tượng một ác ma không có thân thể lại ôm cơ thể một con người thật quỷ dị. Tôi do dự một lát, vẫn cố lấy dũng khí, đóng cánh cửa là đường thoát lại.
Tôi đi tới bên cạnh Iraku Sotogawa no Tsubasa, cô ta không hề phát hiện, vẫn ngẩn ngơ một mình. Tôi gom hết can đảm, ngồi trên chiếc ghế đối diện cô ta.
Ngọn đèn chiếu cái bóng của tôi xuống đầu hai người bọn họ. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy làn da nhẵn nhụi tái nhợt của Rika, lông mi rất dài thật sự trông như đang nhẹ nhàng rung động dưới bóng tối. Xét về diện mạo, cô ấy là một cô gái đáng yêu không thể chê điểm nào. Nhưng mà, chuyện đó không phải việc của tôi, tôi nhất định phải lấy được sức mạnh của Iraku Sotogawa no Tsubasa.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Iraku Sotogawa no Tsubasa đã hoàn hồn.
“Ngươi nói xem bộ dạng của cô ta đáng yêu sao?” Giọng điệu của cô ta không hề phập phồng, nghe không ra đang mừng hay giận.
Tôi không dám tùy tiện trả lời.
“Không hề. Ta đã nhìn thấy vô số cô gái khác đáng yêu hơn cô ta gấp trăm ngàn lần. Nhưng mà… những cô gái đó không một ai dám phản bội ta. Ngươi nói xem ta phải xử lý con mèo hoang nhỏ đã mạo phạm ta này như thế nào?”
Tôi vẫn không dám tùy tiện mở miệng như cũ.
“Trước tiên ta muốn móc mắt cô ta ra, sau đó chặt tứ chi của cô ta, cắt cái mũi, lỗ tai của cô ta… Cướp hết tất cả những thứ mà ta không có.” Cô ta nói một cách điên cuồng.
“Đủ rồi, cô ấy đã chết, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đã chết?! Cô ta sao có thể chết trước khi ta tìm thấy được. Sau khi phản bội ta, chẳng lẽ chết là có thể trốn tránh tất cả sao? Đừng hòng.”
Tôi nghĩ, nhất định cô ta rất thích Rika, nếu không sẽ không hận đến như vậy khi bị phản bội. Tôi bỗng nhiên có chút đồng tình với ác ma này, có lẽ cô ta cũng không phải loại ác ma xấu xa như thế.
“Cô có muốn đi theo tôi không? Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cô, Rika có thể cho cô xúc giác, thính giác, vị giác, tôi cũng có thể cho cô. Cô hãy làm sứ ma của tôi đi, tôi đưa cô rời khỏi nơi này.”
Tuy rằng nhìn bên ngoài không phát hiện được gì, nhưng tôi cảm giác được cô ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái. Cô ta không trả lời tôi, tôi cảm thấy tôi phải rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục cổ vũ.
Tôi nói rất nhiều, làm rất nhiều cam đoan, cụ thể là gì thì tôi không nhớ rõ, nhưng đơn giản là lặp đi lặp lại mấy điểm kia, tôi sẽ không phản bội, làm sứ ma của tôi.
Cuối cùng, cô ta thả Rika ra, cùng với cơn đau nóng rẫy, cô ta nặng nề trở về trong cơ thể của tôi. Nhưng ngay lúc tôi chưa kịp vui mừng, cuối cùng, cuối cùng, cô ta đã chết.
Lúc cô ta hấp hối, tôi phát hiện, những lời cam đoan của mình ngu ngốc đến cỡ nào.
Rika, là sự tồn tại vĩnh viễn không thể thay thế.