Tôi đi theo anh ta tới Kính thôn, nơi này càng tiêu điều, hoang vắng hơn trước kia. Trước khi vào thôn, Kodai Gin kiểm tra cổng thôn một lượt nhưng vẫn không thấy những lời Norando để lại, sau đó, anh ta nói nên thử vào kiểm tra nhà của thôn trưởng xem sao.
Chúng tôi còn chưa đi được vài bước đã bị đám thôn dân mang vẻ kích động bao vây. Miệng bọn họ gào thét “giết chết ác quỷ”, tay lăm lăm gậy gộc, không đợi chúng tôi phân trần đã lao vào. Xem ra việc trưởng thôn đột tử đã tạo thành một cú sốc lớn với thôn dân, khiến họ trở thành một đám cuồng giáo, điên cuồng loại bỏ bất cứ kẻ ngoại lai nào dám đặt chân vào trong thôn.
Kodai Gin triệu hồi một đám sâu tạo thành một bức tường phòng ngự nhưng anh ta không thể đả thương những thôn dân bình thường này nên đành kéo tôi chạy trốn.
Chúng tôi chạy vào trong thôn, đằng sau là đá thôn dân điên cuồng đuổi đánh. Kodai Gin trong lúc hỗn loạn đã bị dính vài gậy, còn tôi thì may mắn được anh ta bảo vệ nên không sao.
Diện tích thôn cũng không nhỏ, chúng tôi chạy như điên suốt gần nửa giờ mới tới cuối thôn, một bức tường nằm sừng sững ở đó. Không thể tiếp tục chạy về phía trước, chúng tôi chỉ có thể chạy men theo bức tường.
Trên đường chạy trốn, tôi không hề phát hiện sắc mặt Kodai Gin càng lúc càng tái nhợt. Đến khi anh ta lảo đảo ngã xuống người tôi hì tôi mới chú ý tới.
Tôi dìu anh tựa vào tường, tránh cho anh ta gục xuống: “Anh... không sao chứ, tranh thủ lúc họ chưa đuổi kịp, chúng ta nghỉ một lát…” Tôi đã sắp kiệt sức rồi.
Kodai Gin mím chặt môi, im lặng không nói gì, dường như đang cố gắng kiềm chế đau đớn. Không bao lâu sau, ngân cổ chống tay lên tường, cố gắng đứng dậy: “Đi thôi, nếu họ đuổi kịp sẽ phiền phức lắm.”
Tôi ôm lấy cánh tay anh ta, dùng sức đỡ anh ta dậy.
Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến đổi, ngầm nói trên tường có cái gì đó.
Tôi vừa cúi người xuống thì thấy: “Đây là...”
“Vợ con của ta,
Xin hãy tha thứ cho ta, ta không thể tiếp tục ở bên làm bạn với nàng và con được nữa. Ta biết điều ta nhìn thấy khiến ta không thể tiếp tục ở trong thôn được nữa nhưng ta lại không thể phủ nhận những điều ta đã tận mắt nhìn thấy. Chuyện thành ra như vậy xin nàng và con đừng trách bất kỳ ai. Ta nhất định sẽ tìm thấy cái thôn kia, mang theo chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ta trở về.
Norando.”
“Nhìn này, đây chắc là được Norando để lại, vậy chỗ này...”
“Xem ra chỗ này chính là cửa thôn năm đó, vật có lẽ 'Kính thôn' nằm ở phía sau bức tường này.” Kodai Gin thở một cách nặng nhọc.
“Thì ra cửa thôn bị chuyển sang hướng ngược lại, khó trách ông chú kia tìm Kính thôn nhiều năm như vậy mà vẫn không thấy.” Tôi có chút tiếc hận nói.
“Vậy chúng ta mau vào trong thôi.” Kodai Gin triệu hồi ra một đám sâu, đục thủng một lỗ trên bức tường.
“Đứng lại.” Một chàng trai trẻ bỗng lao ra, “Hai người không thể vào trong này, nơi này là đất cấm.”
“Anh là ai?” Kodai Gin gắng gượng đứng thẳng dậy, tuyệt đối không để vẻ yếu ớt của mình lộ ra ngoài.
“Tôi là con trai của trưởng thôn.” Chàng trai kia lộ vẻ buồn bã.
“Là trưởng thôn hiện tại?” Trưởng thôn Kính thôn vốn là chức vị cha truyền con nối, vị trưởng thôn kia đã mất, cũng đến lúc anh ta thành trưởng thôn.
“Chắc… chắc vậy. Nhưng bây giờ thôn thành ra thế này, tôi lại chẳng thể là gì.” Anh ta lộ ra vẻ uể oải.
“Tôi hỏi anh, trưởng thôn bị kẻ nào giết?” Chuyện này tôi đã phân vân từ lâu.
Kodai Gin liếc nhìn tôi một cái, dường như có chút bất ngờ khi hỏi tôi chuyện này.
Chàng trai kia lộ ra vẻ do dự: “Là một thiếu niên có mái tóc xanh. Bọn họ bảo là Thổ vương Amaimon.”
“Anh nói thật ư?!!” Tôi kích động túm lấy áo hắn.
“Tôi... tôi tận mắt nhìn thấy. Sau đó... tả lại cho họ… họ đều nói là hắn ta.” Anh ta nói có chút kích động, dường như anh ta không nói dối.
Tôi uể oải buông tay xuống, “Chúng tôi đi thôi, Kodai Gin.” Tôi dìu Kodai Gin sang bên tường bên kia, hy vọng có thể gặp Amaimon, chính tai nghe hắn nói.
“Hai người không thể qua đây.” Anh ta cố lấy dũng khí, đứng ra ngăn cản chúng tôi, “Nơi này là cấm địa của thôn.”
“Anh có biết chuyện gì không?” Kodai Gin dừng lại, nghe người thanh niên kia nói: “Về 'Kính thôn' kia.”
“Tôi chỉ biết... 400 năm trước có người bước vào trong đó, sau đó trưởng thôn liền xây bức tường này, không cho mọi người qua bên kia nữa...”
“Dù thế nào chúng tôi cũng phải qua bên kia, rất xin lỗi.” Kodai Gin hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của người thanh niên kia, đánh anh ta bất tỉnh, rồi bước sang bên kia.
Phía sau bức tường là một khung cảnh hoàn toàn khác. Thay cho khung cảnh những ngôi nhà xếp san sát, con đường nhỏ hẹp quanh co là một hồ băng rộng lớn, phản chiếu ánh mặt trời sáng ngời. Nơi này thật phù hợp với cái tên “Kính thôn”, mặt hồ tạo thành một tấm gương thiên nhiên khổng lồ, khiến chúng tôi càng thêm chắc chắn “Kính thôn” nhất định ở đây.
Không bao lâu sau, chúng tôi đã đứng trước cổng “Kính thôn”. Nơi này thật giống như trong trong truyền thuyết, một thôn làng tĩnh lặng tới mức bất thường, hung quanh không một bóng người. Khung cảnh trong thôn rất giống một thôn xóm bình thường nhưng nơi này trông giống y hệt thô chúng tôi vừa đi qua, giống như ảnh trong gương, khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng quái dị.
Chúng tôi tìm trong thôn một lượt, phát hiện ra một lỗ hổng trôi nổi trên không trung, bên trong nó trống rỗng, đen ngòm.
Kodai Gin như bị mê hoặc, từ từ tiến lại gần cái hố. Nhưng anh ta còn chưa kịp tới nơi thì xunh quanh đột nhiên xuất kết giới, bao vây anh lại. Anh ta bị mắc kẹt bên trong.
Anh ta không ngững giãy dụa, nhưng dường như anh ta bị một thứ khóa vô hình cản lại, dù có cố thế nào cũng không thể thoát ra. Anh ta không ngừng triệu hồi ra một lượng sâu thật lớn, những con sâu này vừa xuất hiện, đông nghịt một mảng, đã bị kết giới kia diệt sạch.
“Mau xóa bỏ chú ngữ.” Kodai Gin nói một cách khó khăn.
Tôi dùng sức xóa bỏ chú ngữ được ghi xung quanh.
Kết giới kia biến mất, Kodai Gin ngã gục xuống. Tôi lao tới, vừa kịp đỡ lấy anh ta. Tôi không kìm được rùng mình một cái, lạnh quá, đây không thể là nhiệt độ cơ thể người sống được. Anh ta như một khối băng khổng lồ, không ngừng tỏa ra khí lạnh. Cho dù tôi đã mặc một lớp quần áo thật dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh run người.
Loại khí lạnh này cứ như có ý thức vậy, truyền từ người anh ta sang người tôi. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức không thả anh ta ra.
Ý thức Kodai Gin đã mơ hồ, khóe môi anh ta khẽ giật giật, sau đó theo bản năng tới sát cơ thể ấm áp của tôi. Tôi vừa thử nâng anh ta dậy nhưng… trời ạ, nâng không nổi, nặng quá. Hơn nữa chỉ cần tôi động đậy một chút thì anh ta ngay lập tức ôm tôi thật chặt.
Tôi chỉ có thể ngồi yên không động đậy, cố gắng sưởi ấm cho anh ta, trong lòng thầm cầu nguyện có ai đó mau đến đây, dù là thôn dân cũng được, tuy là đám người đó tới đây cũng không phải chuyện tốt lành gì nhưng ít nhất nó cũng sẽ phá vỡ hoàn cảnh bế tắc này
Tiếng bước chân sàn sạt trên nền tuyết vang lên, không phải tiếng bước chân của một nhóm người. Tôi cảnh giác quay đầu lại, là Amaimon chậm rãi bước ra từ màn đêm, tựa như một vị thần.
“Amaimon...” Tôi vui mừng tới sắp khóc, cố gắng đứng lên, “Anh mau tới nhìn người này.”
Hắn liếc nhìn Kodai Gin một cái, ánh mắt mang theo khí lạnh. Trong lòng tôi đột nhiên nảy sinh cảm giác bất an.
Dưới sự khiếp sợ của tôi, hắn vươn những ngón tay thon dài ra, nắm lấy cổ Kodai Gin, nhẹ nhàng bóp một cái. “Răng rắc” âm thanh cực kỳ rõ ràng, loạt hình ảnh kia như một thước phim quay chậm, in sâu vào đôi mắt.
Nhịp thở của tôi gần như ngừng lại, câu nói của chàng trai trẻ kia như văng vẳng bên tai, họ nói là Thổ vương Amaimon, là Thổ vương Amaimon giết chết trưởng thôn.
Amaimon bình thản như không, ném Kodai Gin sang một bên như một thứ rác rưởi, rồi hắn dùng chính bàn tay đó túm lấy cổ tay tôi.
Trong đầu tôi như nổ “đoàng” một tiếng. Tôi không kìm chế được mà run rẩy, nỗi sợ hãi tràn ngập trong từng tế bào, tôi dùng hết sức giãy dụa, nhưng trước mặt hắn, sức lực ấy như không đáng kể.
Hắn chỉ nhẹ nhàng dùng một chút sức đã có thể lôi tôi đi tới phía cửa thôn.
Tôi biết tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng hắn, nhưng tôi vẫn không thể tin một sinh mạng bên cạnh tôi cứ như vậy mà biến mất. Không phải vì bệnh tật tới trong im lặng, không phải vì sự già nua không thể kháng cự, cũng không phải vì tai nạn thảm khốc đến bất ngờ mà bởi chính bàn tay đang nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng như không.
Tôi không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn giết người, cũng là lần đầu tiên tôi thấy người giết người..
Không đúng, hắn là ác ma. Tôi lắc đầu, phủ định ý nghĩ của mình.
Nhưng nói không chừng Kodai Gin vẫn không sao cả, tôi tiếp tục phủ định ý nghĩ của mình một lần nữa.
Trong lòng tôi ôm một tia hy vọng may mắn, tôi chỉ hận không thể tới bên cạnh ngân cổ ngay giây tiếp theo, khi tôi lớn tiếng gọi “Kodai Gin”, anh ta sẽ nghe thấy, sẽ trả lời tôi, những chuyện vừa rồi chỉ là một vở kịch hoag đường mà thôi. Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng.
Một tay Amaimon giữ chặt tôi, xoay mạnh đầu tôi lại.
Giờ phút này, khuôn mặt hắn không phải là bộ mặt than vạn năm không biểu tình mà là khuôn mặt của nhân vật phản diện điển hình, âm trầm mà lạnh lùng. Đôi mắt màu xanh thẫm tràn ngập tức giận, lạnh lùng, sát ý và sự kiềm chế, trong đó còn xen lẫn một loại cảm xúc phúc tạp mà tôi chẳng thể hết.
Tuy thứ cảm xúc ấy chỉ chợt lóe qua nhưng cũng đủ làm tôi kinh ngạc mà quên phản kháng.
Hắn mở miệng nói một cách thản nhiên, giọng nói bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Em chắc vẫn chưa quên người em ký kế ước cùng là ai, đừng kháng cự lại ta, cũng đừng bao giờ phản bội ta.”
Tay của hắn khẽ di chuyển, dịu dàng xoa cổ tôi, đầu hắn cũng cúi xuống, tì vào hõm cổ tôi, khẽ cọ.
Cả người tôi cứng đờ, mấy người nên biết rằng, đôi bàn tay kia có thể sẽ bẻ gẫy cổ của tôi ngay giây tiếp theo. Nghe thấy lời hắn nói, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp người tôi, lạnh tới tận xương.
Hắn đang nhắc nhở tôi, làm tôi thấy sự tin tưởng tuyệt đối của mình với hắn lúc trước là một chuyện đáng cười cỡ nào.
Là tôi không biết thân biết phận. Tôi là một người bình thường, nhưng đó là chuyện ở thế giới cũ. Bây giờ tuy tôi là loại học sinh nửa vời không có lý tưởng, nhưng trường tôi học là Học viện Chân Thập Tự, nơi đào tạo thầy trừ tà. Tương lai phải đối mặt với ác ma có khả năng hủy diệt thế giới chứ không phải là cánh cổng Đại học.
Huống hồ tôi còn ký khế ước với ác ma, trong mắt trái cũng có một ác ma nữa.
Tôi cảm thấy nước mắt tràn lên, che mờ đôi mắt. Từng giọt lệ nóng bỏng rơi trên tay Amaimon, chậm rãi hóa thành những miếng băng mỏng.
Khuôn mặt hắn mang vẻ bối rối, không biết làm sao, buông tay đang giữ tôi ra, kéo tôi vào lòng hắn, miệng thì thào: “Em thật sự đau lòng như vậy sao? Không, không thể.”
Hắn đưa tay che mắt tôi lại như muốn khiến những giọt nước mắt kia quay lại nơi hốc mắt.
“Ta không muốn em có quan hệ gì với hắn, không được, em là của ta.” Ngón tay thon dài của hắn chạm tới má tôi, tháo khăn che mặt của tôi ra, móng tay sắc bén của không cẩn thận vẽ nên một đường trên mặt tôi.
Rõ ràng cảm giác thấy đau, nhưng cả người tôi như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích. Có lẽ những cơn gió lạnh ngoài trời đã khiến cả người tôi lạnh buốt, luồng khí lạnh này len theo miệng vết thương chui vào trong cơ thể, khiến tôi lảo đảo.
Đôi mắt Amaimon có chút mê hoặc, nâng mặt tôi lại gần, hắn nhanh chóng cúi đầu, dùng lưỡi chậm rãi liếm miệng vết thương trên mặt tôi, lau đi cả hàng lệ còn vương lại.
Động tác kia giống như lần đầu tiên tôi gặp hắn, thật sự giống lần đầu chúng tôi gặp nhau, chỉ là so với lần đó, hắn càng thêm dịu dàng, càng thêm phức tạp.
Lần đầu tiên gặp hắn, hắn muốn giết tôi. Ngay lúc đó không phải là tôi đã biết bản chất của hắn rồi ư? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thấy sợ hắn? Lẽ nào là trong lúc vô thức tôi đã ỷ lại hắn, đánh mất sự đề phòng nên có với hắn. Tôi có chút oán hận bản thân, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi cảm giác này.
Dần dần, đầu lưỡi hắn di chuyển, tiến vào vào khoang miệng của tôi, điên cuồng, không ngừng đoạt lấy.
Những rối bời trong lòng trong phút chốc đã tìm được nơi giải phóng. Giống như một con thú nhỏ, tôi cắn hắn rất mạnh, tôi như vậy khiến chính bản mình cũng thấy xa lạ.
Trong mắt chúng tôi chỉ còn lại đối phương. Quên đi cái chết của Kodai Gin, quên đi thời tiết lạnh giá, quên khóc, quên hết mọi thứ trên thế giới này. Chỉ có thể chăm chú nhìn người kia.
“Đừng rời khỏi ta, cũng đừng... phản bội ta.” Giọng nói đứt quãng của Amaimon vang lên từ trong miệng tôi, dường như biến thành lời tôi nói.
Tôi như bị điện giật, ý thức được tôi đang làm chuyện gì, tôi vội đẩy Amaimon ra, tát hắn một cái. Tuy với hắn chút đau đớn ấy không tính là cái gì nhưng nó nhất định sẽ chọc giận hắn.
Nhưng trong lòng tôi không có chút hối hận nào, ngược lại còn có cảm giác giải thoát.
Đúng như tôi đoán, hắn tức giận, tay hắn đặt trên cổ tôi, một lần nữa.
Tay hắn khẽ động, hơi thở của tôi trở nên khó khăn. Cái chết đã ở ngay trước mắt, nhưng tôi vẫn nở một nụ cười, gắng sức mở to đôi mắt, nhìn hắn. Nghe nói, ánh mắt của một người trước khi chết vô cùng khó quên.
Mọi chuyện đã sắp kết thúc, có lẽ tôi rất may mắn, nhỉ.
Nếu có thể, tôi muốn trở về nhà. Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi.
Tầm mắt tôi trở nên mơ hồ, tôi nhìn thấy Amaimon cười lạnh “Ta tuyệt đối không để em có bất cứ quan hệ gì với hắn.”
Trong lòng tôi khẽ run lên, trực giác mách bảo tôi rằng hắn sẽ tuyệt đối không chịu buông tha tôi dễ dàng như vậy. Trong lòng đột nhiên có chút vui.
Nhưng niềm vui này không kéo dài đến khi tôi tỉnh lại.
Nơi này chính là phòng ngủ ở Học viện của tôi?!
Tôi ngồi trên giường, đảo mắt nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Không có gì thay đổi. Giường đối diện đã được xếp gọn gàng, giống như trước lúc tôi rời đi, chỉ không thấy chủ nhân của nó đâu.
Không biết Amaimon sẽ xử lý mình như thế nào, tôi cười khổ.
Vô tình nhìn qua gương, tiếng hét chói tai không thể kìm nén vang lên.
Tôi trong gương, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống, băng che mắt đã tháo xuống, lộ ra hốc mắt tối om rợn người, trong cực kỳ giống hình tượng ma nữ trong phim ảnh.
Đây là hình phạt của hắn với tôi sao? Bởi vì tôi chống đối, tôi phản bội, nên hắn lấy lại thứ đã cho?
Trong đầu tôi trống rỗng, câu nói kia như văng vẳng bên tai:
Kẻ ký kế ước với ác ma chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.