Khu ký túc xá nam rõ ràng chiếm một góc lớn trong trường, xung quanh lại bị cây cối bao phủ khiến nơi này trông như bị bỏ hoang vậy.
Ban đêm, trời đen gió lớn, căn cứ đầu phiếu, đa số đánh bại tiểu số, mọi người hầu hết đều cho rằng nhất định phải vào đây kiểm tra. Không chỉ vì xung quanh nơi này rất hoang vắng mà còn vì đêm đầu ở đây, tôi không hiểu sao lại mất ngủ .
“Mọi người phải đề cao cảnh giác.” Yukio và Rin đi đi ở phía trước mở đường, nữ đi ở giữa, nam đi cuối chốt hậu. Trong tay mỗi người là một cái đèn pin, đi lùng sục khắp nơi.
“Không có phát hiện gì.” Tôi bĩu môi, lòng không cam, tâm không nguyện đi theo họ. Đã nói với cái đám này không biết bao nhiêu lần rồi, chuyện này không có một chút liên quan nào với tôi hết!!
“Còn chưa vào ký túc xá kiểm tra, sao có thể kết luận sớm như thế.” Ryuji hùng hổ nói: “Nhất định phải tìm cho ra cái tên chết tiệt hại bọn này mất ngủ.”
Ngáp, lúc này, Kamiki ngáp một cái, nói: “Cái đám con trai các người thật có tinh thần. Ban ngày là sâu, ban đêm hóa rồng.”
“Cô nói cái gì!”
Kamiki liếc Ryuji đang phát điên một cái rồi tiếp tục đi, không thèm chớp mắt lấy một cái.
“Thôi thôi, thiếu gia đừng tức giận, quen dần là tốt rồi.” Shima nở nụ cười làm lành, chạy tới ngăn Ryuji đang phát khùng lại.
“Hừ!” Rốt cục thì Ryuji cũng chịu bỏ qua.
Konemaru nhìn hai người kia hòa bình lập lại mới len lén thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vượt qua hai người kia, tránh tình trạng bản thân phải đi cuối.
“Chị Rika.” Shiemi nhỏ giọng gọi tôi, kéo sự chú ý của tôi từ đám người phía sau trở về.
“Sao vậy, Shiemi? Không phải là em muốn đi WC chứ.” Tôi nhìn cô bé đang thu hết dũng khí gọi tôi.
=.=
Được rồi, bạn nhỏ này da mặt mỏng, không thể trêu chọc, trêu một chút là mặt liền đỏ tưng bừng. Tôi hoang mang, rối loạn muốn an ủi cô bé.
“Chị Rika, em… em chỉ muốn hỏi… Vì sao… Vì sao chị lại ở kí túc xá nam?” Shiemi ấp a ấp úng cả nửa ngày trời mới hỏi: “Chị… chị đừng hiểu nhầm, em không có ý gì đâu.”
“Được rồi, chị biết, không cần phải lo lắng.” Ở chung với nhau vài ngày, tôi cũng hiểu phần nào tính tình của cô bé này, một đứa trẻ tốt bụng, tấm lòng thuần khiết như một tờ giấy trắng: “Hình như là vì thiếu phòng ngủ thì phải.”
“Vậy sao, chị Rika phải ở một mình chắc vất vả lắm.”
Sai rồi, tôi không ở một mình… Còn có một tên ác ma đáng chết, không biết xấu hổ đi ngủ ở phòng con gái, còn muốn người khác phải quét tước, chải chiếu, gấp chăn cho. Đương nhiên là câu này không thể nói ra nên tôi chỉ có thể nở nụ cười với Shiemi thay cho câu trả lời.
Khoan đã! Amaimon?! Tuy hắn đã mất tích suốt bốn ngày nay nhưng lỡ may hôm nay hắn trở lại thì sao? Nếu bây giờ lại có một đám người vào phòng vậy thì chẳng phải sẽ đánh nhau đến trời long đất lở sao? Tôi cảm thấy như bị sét đánh tới cháy khét từ trong ra ngoài. Làm sao bây giờ?! Một dự cảm quen thuộc đột nhiên ập tới.
“Chị Rika, sao vậy? Sắc mặt chị có vẻ không tốt.” Đừng mà Shiemi, tôi không sao hết, thật đó, không cần phải lo lắng cho chị đâu. Sự chú ý của mọi người bị em hấp dẫn lại đây hết rồi kia kìa. TT_TT
“Rika, cô không khỏe ở đâu à?” Yukio quay lại hỏi: “Hay là cô đã phát hiện ra cái gì?”
Lấy tôi làm trung tâm, mọi người nhanh chóng tạo thành một vòng tròn “nhỏ xinh”.
“Chị Rika, hay là chị muốn đi vệ sinh?” Rin đột nhiên phun ra một câu, dưới ánh mắt sắc bén như dao găm của tôi thằng nhóc kia chỉ có thể co đầu rụt cổ.
“Khụ.” Yukio quyết định điếc có chọn lọc, vờ như không nghe thấy câu nói của ông anh ngốc nghếch nào đó nhưng vẫn hơi mất tự nhiên nói: “Nếu không tìm thấy gì ở quanh đây vậy chúng ta hãy vào kí túc xá kiểm tra xem. Ký túc xá không giống như trong rừng nên tôi đề nghị mọi người chia thành các nhóm đi kiểm tra các nơi. Làm như vậy vừa nâng cao hiệu suất tìm kiếm lại đảm bảo an toàn.”
Yukio là thầy giáo, kinh nghiệm thực chiến lại phong phú nên mọi người đều nghe theo cậu ta.
“Được rồi, vậy tôi tiến hành phân tổ. Ryuji và Konemaru một tổ; Shima và Kamiki một tổ; Shiemi và anh trai cùng một tổ; Nemu và Rika một tổ. Có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề! Tại sao tôi phải cùng một tổ với tên này?!” Tôi và Kamiki cùng chỉ vào người mình hợp tác.
“Haizzz.” Shima với phản ứng của Kamiki không chút bất ngờ, cậu đã thành thói quen rồi, cô nàng kia mà không tức giận thì cậu mới thấy kỳ quái.
Nemu liếc tôi một cái, con thỏ trên tay cậu ta lại uốn éo, dùng tiếng Trung nói: “Tôi cũng không muốn đi cùng người vừa yếu ớt vừa ngu ngốc như cô ta.”
“Thật đúng là nói không lên lời, làm người không xong nha~ Hừ!” Tôi liếc lại cậu ta một cái, nhất thời trời long đất lở, chớp giật đùng đùng. Thằng nhóc kia cũng dám dùng tiếng Trung mắng người sao?
Làm trò, tiếng Trung vốn bác đại tinh thâm, mắng chửi người không có một câu thô tục, một tên nghiệp dư như mi có thể cãi lại bà đây sao? Kết quả là đương nhiên hắn nói không lại tôi, đành dùng tiếng Nhật cãi lại, hai người liền ông nói gà bà vịt. Chỉ thương cho cái máy phiên dịch của tôi, đứng trước một mớ “từ ngữ tinh túy, thâm ảo” liền rối loạn.
Thái dương Yukio chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh. Lại nhìn một người khác…
“Con gái thật phiền phức, cứ cãi nhau như vậy thì đến bình minh cũng không bắt được ác ma!” Ryuji nhân cơ hội chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói móc Kamiki.
Rin, Shiemi và Konemaru đã tới bên cạnh chúng tôi khuyên can.
“Đủ rồi, im lặng cho tôi!” Yukio phát hiện ra việc lãnh đạo hôm nay đội công tác hình như đặc biệt khó khăn. Đại khái vì nhóm con trai đã không ngủ ngon vài ngày liền, mà bên con gái hôm nay lại thức đêm nên mọi người có vẻ hơi nóng tính.
“Phân tổ như lúc nãy đã chia. Mọi người mau chóng vào vị trí.” Cậu ta đang cố gắng dùng khí thế nghiêm khắc của thầy giáo.
“Nhưng mà…” Kamiki còn muốn nói điều gì đó.
“Bạn học Kamiki, Rika không biết tiếng Nhật, để cho Rika cùng tổ với người biết tiếng Trung sẽ đảm bảo an toàn hơn, coi như em chăm sóc bạn học mới đi.”
“Được rồi… Vậy đi thôi.” Nghe lời Yukio nói, Kamiki không phản bác được chỉ đành chấp nhận số phận thôi.
Đáng ghét, Kamiki nghĩ thầm , mình vốn muốn cùng một tổ với Nemu, đáng ghét, sao thầy lại có thể đổi trắng thay đen như vậy!
Yukio đi ở phía trước len lén lau một mớ mồ hôi lạnh, rốt cục cũng sắp xếp ổn thỏa, haizz, làm thầy giáo thật không dễ dàng chút nào.
Mọi người lục tục theo Yukio vào trong ký túc xá.
“Này, Yukio cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa?” Tôi đứng tại chỗ nói, hình như Yukio không nghe thấy.
“Ngu ngốc.” Nemu quẳng cho tôi một câu rồi cũng tiếng vào kí túc xá.
Này này, các ngươi sao đi nhanh vậy, phải chờ người ta chứ. Tôi nhanh chóng chạy đuổi theo, càng tới gần ký túc xá, tôi càng cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn của quả bom hình người Amaimon càng lớn.
“Được rồi, bây giờ mọi người chia nhau hành động theo từng tổ, chú ý, sau khi xác định tầng trệt không có vấn đề gì thì mới tập hợp rồi cùng lên tầng trên, không được hành động một mình. Mỗi người nên ở gần đồng đội. Phát hiện cái gì thì kêu lớn lên.” Yukio đưa tay mở công tắc điện, tầng một lập tức đèn đuốc sáng trưng.
“Vâng.”
Khi mọi người đang kiểm tra các phòng ngủ ở tầng trệt, lòng tôi thật sự không yên, thừa lúc Nemu và những người khác không chú ý, tôi len lén chuồn lẹ về phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Amaimon nhảy từ cửa sổ vào, may là tôi kịp che miệng mình lại, nếu không sẽ giật mình hét lớn lêm mất.
“Này, sao lại là cô?” Giọng hắn như kiểu một thằng nhóc không được ăn kẹo vậy, hiển nhiên là lại giọng điệu như muốn đánh người.
“Này này, lời này phải do tôi nói mới đúng chứ? Anh mất tích nhiều ngày như vậy rốt cục cũng tìm thấy đường về rồi hả?” Đường về đã thấy nhưng ngày chọn sai rồi.
“Sao giọng điệu này lại giống giọng của bà vợ trách chồng đi ra ngoài mãi không về thế?” Hắn lấy hai tay ôm đầu, nhàn nhã nói.
Cái gì mà vợ với cả chồng, rõ ràng là giọng mẹ mắng thằng con trai nghịch ngợm mà. Chết tiệt, tôi đang nghĩ cái gì vậy nè: “Tôi không đùa với anh nữa, anh cũng biết tôi và các học sinh khác đang tìm kiếm ác ma mà, anh mau mau đi tìm chỗ trốn đi, đừng để bọn họ phát hiện ra. Biết chưa?”
Hắn không trả lời nhưng tôi thấy ý nghĩ “có vẻ rất thú vị” chợt lóe lên trong mắt hắn.
“Amaimon, xin anh đó, tuyệt đối đừng để bị phát hiện, nếu không tôi cũng không thể ở đây nữa đâu, cái ‘Nhật kí quan sát Okumura Rin’ gì gì đó cũng đành phải từ bỏ luôn đó.” Tôi đây không thể không dùng lời nghon tiếng ngọt dụ dỗ tên đáng ghét kia, haizz.
“Amaimon?”
Chết tiệt, bây giờ mà anh còn để ý ba cái xưng hô vớ vẩn đó sao: “Đừng để tâm tới mấy cái vụ xưng hô đó nữa. Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó, chắc là họ sắp tới rồi, anh mau tránh đi.”
“Nơi này nhỏ như vậy, cô muốn tôi tránh đi đâu?” Amaimon tiếp tục oán hận linh tinh gì đó.
“Làm ơn nghiêm túc một chút được không? Vấn đề này rất nghiêm trọng đó!” Thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám gấp. Tôi kéo hắn tới cửa sổ: “Mau mau nhảy xuống đây đi.”
Hắn mặc kệ, làm như thế thật tổn hại sự uy nghiêm của Địa vương hắn.
“Amaimon, anh là ác ma đó, cho dù nhảy từ chỗ này xuống cũng không sao mà.”
Không đợi hắn trả lời, tiếng động từ ngoài cửa đã vang lên. Tôi vô cùng sốt ruột, vội đẩy Amaimon ra ngoài cửa sổ. Hy vọng vẫn còn kịp, cũng cầu nguyện hắn ta có thể bình an đặt chân rơi xuống đất.
Ai ngờ được Amaimon đột nhiên quay lại kéo tay tôi, lấy loại tốc độ không thể ngờ được kéo tôi trốn vào tủ quần áo ở bên cạnh.
Đến khi tôi nhận ra tình trạng của bản thân thì cả người tôi đã kề áp sát, dựa vào người hắn, thậm chí tôi còn cảm nhận được móng vuốt của hắn đang đặt trên lưng, giữ chặt tay tôi. Mẹ nó, trốn ở trong tủ quần áo chẳng lẽ lại phù hợp với uy nghiêm của Thổ vương nhà anh sao, mà cho dù anh có trốn cũng không cần phải lôi tôi đi trốn cùng chứ?! Đồ chết tiệt nhà anh.
Tôi vừa định mở miệng phản kháng thì Amaimon đã lấy bàn tay đang đặt ở sau lưng tôi bịt miệng tôi lại. Tiếng nói bên ngoài lúc càng lớn, là Rin và Shiemi.
Tôi thức thời im lặng nhưng vẫn len lén cố gắng giãy khỏi tay Amaimon. Amaimon buông tay đang bịt miệng tôi, bắt đầu sự nghiệp “có phản kháng ắt có áp bức” vĩ đại.
Mẹ kiếp, đang đi trốn mà sao một chút lo lắng cũng không có vậy!!!
“Xem ra chỗ này không có gì, chúng ta đi thôi.” Là giọng của Shiemi.
Máy phiên dịch của tôi hơi rung, hình như nó thu được tiếng nên bắt đầu tự động phiên dịch. Chết! Tôi còn chưa kịp tắt máy phiên dịch.
Thật may là Amaimon cũng chú ý tới chuyện này, thật không hiểu sao tay hắn lại có thể cử động trong khoảng không gian hẹp như vậy. Chỉ thấy tay hắn khẽ động, cái loa máy phiên dịch chỉ kịp “rắc” một tiếng khẽ khàng rồi lập tức thăng thiên.
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì câu nói của Rin đã vang lên như sét đánh ngang tai: “Hình như trong tủ quần áo vừa vang lên tiếng gì đó thì phải?”
“A?” Shiemi lập tức trốn phía sau Rin. Trời ạ, bạn Rin à, tiếng nó nhỏ xíu như tiếng muỗi mà bạn cũng nghe được sao.
“Để tớ đi xem thử.” Rin cẩn thận tới gần.
Trong lòng tôi loạn như cào cào, làm sao bây giờ, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ… Căn bản không có tâm trạng để ý xem Amaimon đang làm gì.
Hai cánh cửa tủ già yếu dưới sự giằng kéo của Rin phát ra âm thanh chói tai nhưng…: “Sao lại không mở được vậy, Shiemi, cậu mau gọi mọi người tới đây.”
“Được.” Sau đó là tiếng bước chân của Shiemi.
Sau đó, hai tay nắm, một chân đạp, cậu ta dùng sức hai con trâu chín con hổ mở cửa tủ.
“Không hay rồi Rin.” Shiemi chạy về, thở hồng hộc nói: “Yukio gọi mọi người tập hợp nhưng không thấy chị Rika đây cả!”
“Cái gì?!” Rin lập tức chạy đi cùng Shiemi.
Tôi thở phào. Thật tốt quá, bạn học Rin à, thật vô cùng cảm ơn lòng quan tâm sâu sắc của cậu dành cho tôi.
“Đang hồi hộp sao?”
“Ừ.” Tôi khẽ cử động, trong này thật chật: “Cửa tủ không mở được là do anh làm đúng không. Tốt rồi, bây giờ mau ra ngoài thôi, tôi phải nhanh đi tập hợp, anh cũng mau tránh mặt đi.”
Tôi đẩy cửa, không động đậy.
Tiếp tục đẩy, vẫn không động đậy.
“Amaimon, đừng đùa nữa!” Tôi quay đầu nhìn hắn.
Hắn vô tội nói: “Ta không dùng ma pháp.”
“Sao?!” Tạch rồi, lần này thì thật sự tạch rồi.
Tôi dùng hết sức đẩy cửa nhưng chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cánh cửa vẫn ngoan cố không chịu mở ra.
“Anh mau nghĩ cách gì đi!” Tôi khóc không ra nước mắt, lần nào gặp hắn cũng đen đủ đường.
Hắn cúi đầu, bây giờ tôi mới phát hiện ra hắn không nhìn tôi. Dõi theo ánh nhìn của hắn thì thấy móng vuốt của tên kia vẫn đang cầm cái máy phiên dịch còn tầm mắt thì dừng ở… ngực của bà đây.
Nhìn… ngực?! Bình tĩnh! Bình tĩnh!! Nhưng bình tĩnh thế quái nào được!!! Nhưng mà cho dù tôi mắng hắn thì tên đáng chém ngàn đao này cũng sẽ không chịu thừa nhận, thậm chí còn đổi trắng thay đen, mắng tôi tự mình đa tình. Haizz, thôi, quên đi vậy TT_TT
“A, đã quên kể với cô.” Ánh mắt của hắn lại di chuyển lên trên: “Khi tôi đi ra ngoài đã gặp một cô gái kì quái người Trung Quốc, cô ta đưa cho tôi một cái chìa khóa, còn bảo tên cô ta là…”
“Im~” Tôi lấy tay che miệng hắn lại. Cẩn thận lắng nghe âm thanh ở bên ngoài cửa.
Amaimon rõ ràng biết bây giờ tôi không có dư sức đi chú ý hắn đang nói cái của khỉ gì nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cô ta nói cô ta tên là Trác Thiết.”
“Rin, anh bảo là Rika ở trong chiếc tủ kia sao?” Tiếng nói của Yukio kèm thêm một đống âm thanh hỗn loạn truyền đến.
“Uh, cái cửa tủ kia mở thế nào cũng không ra, tôi cảm thấy nó có vấn đề.” Cửa bị đẩy ra, nghe tiếng thì có vẻ mọi người đã đến đông đủ cả rồi.
Yukio thử mở cửa tủ, không mở được.
“Các bạn nam xếp thành một hàng, cùng nhau kéo cửa tủ ra.”
“Nhưng thầy à, nhỡ may trong tủ của chị Rika có đồ riêng tư gì đó thì sao? Chúng ta làm thế liệu chị ấy có tức giận không?” Nói rất chuẩn, Shiemi, trong này không chứa đồ riêng tư nhưng có chứa một tên không thể để người biết.
“Cái này…” Yukio có chút do dự.
“Yukio, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của Rika đâu, mau nhanh lên.”
“Đúng vậy, nếu bên trong thật sự có ác ma thì sao?” Ryuji phụ họa Rin. Ác ma cái em gái nhà cậu *, sao hôm nay hai kẻ không đội trời chung các cậu lại ăn ý thế hả.
(*) Đây là cách nói giảm nói tránh của “con mẹ nó”, một câu chửi thề.
“Nếu vậy thì hãy mở tủ đi. Chắc Rika sẽ không trách chúng ta đâu.” Yukio cuối cùng cũng quyết định.
Này này, loại giọng điệu kiểu “Chúng ta đều là vì tốt cho cô ấy, nếu Rika trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta” là thế quái nào?! Tôi nhớ rồi đó! Thù này không báo thì không phải quân tử!
Cảm nhận thấy một bàn tay đặt trên cánh cửa, tim tôi gần như ngừng đập.