Học sinh năm nhất trường học trừ tà gồm tám người. Ba nữ, năm nam, bình thường thì tình cảm giữa mọi người xem như tương đối tốt, tuy bọn họ ba ngày bất hòa một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn, nhưng họ đều là một đám miệng cứng mềm lòng, miễn cưỡng coi như đoàn kết thuận hòa.
Chuyện lần trước, cả đám “đồng tâm hiệp lực” dạy dỗ bạn ác ma nào đó khiến toàn thể nam sinh mất ngủ rốt cục đã lọt vào tai Mephisto Pheles. Nghe nói ông ta vô cùng vui mừng và cảm động, mở kho riêng của mình, lục lọi một hồi rồi nhịn đau bỏ thứ yêu thích mà đem một bộ trò chơi cổ mang tặng mọi người, gọi là cổ vũ tinh thần.
Nhân dịp cuối tuần, dưới sự xúi giục, ép buộc, dụ dỗ và đủ các thủ đoạn khác của tôi và Rin, tất cả các học sinh đã tụ tập lại ở ký túc xá nam.
Cụ thể là, dưới sự khiêu khích và trêu chọc của tôi, Ryuji nổi khùng lên, đánh cược với tôi rằng cậu ta sẽ tham gia trò chơi nhưng nếu cậu ta thắng, tôi sẽ phải… dọn phòng cho cậu ta một tuần; nếu cậu ta thua thì sẽ cam tâm tình nguyện thỏa mãn niềm đam mê âm điệu của tôi trong một tuần. Tiếp đó, Nemu cũng đánh cược nếu cậu ta thắng, tôi sẽ phải ngậm đắng nuốt cay, không được phản kháng sự châm chọc của cậu ta + dọn phòng cho cậu ta một tuần (cậu ta và Ryuji ở cùng phòng), ngược lại, cậu ta cũng sẽ phải làm như thế.
Tôi cân nhắc, đắn đo rồi cũng đáp ứng. Ryuji đã tham gia thì chắc chắn Konemaru và Shima có trốn cũng không thoát, đỡ rất nhiều phiền toái. Hơn nữa, hươu chết chưa biết về tay ai đâu, hừ. Chơi trò chơi, phải có tiền cược mới vui nha~
Còn Rin chịu trách nhiệm dụ dỗ hai cô nàng còn lại, Shiemi thì không có vấn đề, nhưng còn Kamiki bị Rin thuyết phục đủ kiểu, cũng đã lung lay rồi. Nhưng cuối cùng cô nàng quyết định tham gia lại vì một câu chọc ngoáy Ryuji. =.=
Được rồi, thật ra Ryuji mới là chìa khóa thuyết phục mọi người.
Theo luật chơi, tám người chia thành hai đội. Còn hai vị giáo viên nào đó bởi vì quá bận nên không thể tham gia.
Sảnh lớn, đội một: Ryuji, Konemaru, Shima và Nemu; đội hai: tôi, Rin, Shiemi và Kamiki. Hai đội ngồi trên chiếu, mặt đối mặt.
“Cạch” Rin lấy một cái hộp gỗ cũ kỹ, khá nhỏ, chỉ tầm quyển sách giáo khoa, để trước mặt hai đội, một tay cậu đặt lên trên hộp, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Trong hòm là một cuận giấy da, mở ra chính là bộ trò chơi, trên mặt là các nước cờ, trong một số ô cờ có một hình vẽ kỳ lạ, và quân cờ. Trong hòm còn có thêm một cái hộp nho nhỏ, là máy móc gì đó.
Hai đội lần lượt đọc luật chơi.
Thật ra luật chơi rất đơn giản, có phần giống luật của trò cờ tỷ phú và cờ nhảy kết hợp với nhau, đều là những trò chơi quen thuộc. Hai đội chọn màu cờ của mình, gieo xúc xắc, gieo được bao nhiêu thì tiến lên bấy nhiêu bước. Đội nào về đích trước thì đội đó thắng.
“Những hình vẽ kì lạ kia là gì?” Rin xoa xoa đầu, chắc cậu chưa từng chơi trò chơi kiểu này rồi.
“Đó có thể là cạm bẫy hoặc là cơ hội. Ví dụ như, nếu tới đây sẽ bị gió thổi tiến lên hoặc lùi lại vài bước, có khi là thổi tới một điểm nào đó chẳng hạn.” Shima cười trả lời.
“Thật hay giả thế?! Nếu vậy thì cứ tới chỗ hình vẽ đó có phải là thắng luôn hay không?” Rin chỉ vào hình vẽ, kích động hét lớn.
“Này này, cậu đừng nói đơn giản như vậy được không, đó là may mắn hay xui xẻo thì phải tới nơi mới được chứ!” Tôi túm cái tên đang lê la bên đối thủ này lại: “Ok, game starts.”
Đội chúng tôi là đội Đỏ, đội bên Ryuji là đội Xanh.
Đội tôi đi trước. Rin cầm lấy xúc xắc, ra sức lắc con xúc xắc: “Nhìn đi nhìn đi, nhất định là số 6.”
“1, ha ha, thằng nhóc nhà mi quả nhiên kém coi, nhìn ông đây mà học tập này!” Ở trên bàn cờ, quân đỏ tự động tiến lên phía trước một bước, Ryuji cầm xúc xắc lên, tung xúc xắc.
“6, thấy chưa, tôi đã bảo mà.” Quân xanh tiến lên sáu bước.
“Sao có thể như thế?!” Rin giận dỗi, cầm xúc xắc lên: “Lần này nhất định là 6.”
“2.” =.=||| Cậu thất bại , sau đó bùng phát. Khi cậu ta muốn tung xúc xắc lần nữa, lập tức bị tôi và Kamiki kéo lại.
Đùa gì vậy, bây giờ đã kém bọn họ 9 bước, cho dù mỗi lần Rin tung thì con số sẽ tăng lên một thì vẫn không thể thắng bên người ta mội lần tung đều ra 6 được!
“Này, buông ra, lần này, lần này nhất định là 6.”
“Rin, bình tĩnh, bình tĩnh, ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, từ từ, buông xúc xắc ra, tiếp theo hãy giao cho chúng tôi đi.” Tôi giữ tay hắn.
“Đúng thế, cậu bây giờ giống dân đánh bạc, càng thua càng hăng máu, mau buông xúc xắc ra cho tôi.” Kamiki giữ tay còn lại của cậu ta.
Trong lúc Rin giãy dụa, xúc xắc bị quăng đi. Mọi người còn chưa kịp thấy mặt xúc xắc là số mấy thì quân đỏ đã bắt đầu di chuyển.
“1, 2, 3, 4, 5 và 6, yeah!!! Tuyệt vời!!!!” Rin vui vẻ nhảy dựng lên.
“Hình như chúng ta dừng lại ở hình vẽ thần bí thì phải?” Shiemi nhỏ giọng hỏi cả đội.
Cái máy nhỏ vô dụng bên cạnh đột nhiên sáng lên, phát ra giọng nói máy móc: “Trong 30 giây xin hãy đọc đoạn 6 chương III Kinh thánh. 30,29……”
“Kinh thánh?! 30 giây?!! Kamiki, Kamiki.” Tôi luống cuống chân tay giục Kamiki.
“Từ từ, tôi nhớ đã, đợi một chút.” Kamiki nhắm mắt trầm tư.
Rốt cục thì cũng hoàn thành xong cái yêu cầu quỷ quái kia, suýt thì toi, phù.
“Đây là kiểu thử thách quái quỷ gì vậy, đúng là đáng ghét.” Sau khi đọc xong, Kamiki bắt đầu oán giận.
“Sao tôi có cảm giác như chúng ta bị Mephisto tính kế. Ngay cả chơi trò chơi cũng như kiểm tra vậy!!!!”
“Như vậy cũng tốt mà.” Shiemi an ủi chúng tôi.
Chơi cũng như học, bóng đen này làm tôi mất dần hứng thú với trò chơi. Nhưng mà đám Kamiki và Ryuji càng chơi càng hăng.
Đến tận khi biến thành Shima, Konemaru và Rin tung xúc xắc, Shiemi, Kamiki với Ryuji đối phó đủ loại câu hỏi hack não, tôi và Nemu mắt to trừng mắt nhỏ, đấu võ mồm không ngừng, không khí mới gọi là sôi nổi.
Đội Xanh lúc nãy còn dẫn đầu nhưng vì vấn đề nhân phẩm không tốt, may mắn không đủ, thỉnh thoảng còn xui xẻo phải lùi lại vài bước, gặp vài chuyện không hay ho, muahaha, nên đội tôi dần đuổi kịp đội họ.
Hoàng hôn buông xuống, trò chơi trở nên vô cùng gay cấn. Đội Xanh cách đích hai bước, đội Đỏ cách ba bước.
Rin cầm xúc xắc: “3 3 3… Nhất định phải ra 3 nha.” Cậu ta thật cẩn thận gieo xúc xắc. Xúc xắc kia vừa rơi xuống đất liền dừng lại, tám người mười sáu con mắt nhìn nó chằm chằm như thấy vàng. Khi xúc xắc vừa dừng được 0.1 giây, Nemu bỗng vươn tay, lấy con rối che kín mặt xúc xắc, chết tiệt Nemu!
Mọi người còn chưa kéo tay cậu ta ra đã thấy quân đỏ chậm rãi đi tới đích.
“Yeah, chúng tôi thắng…” Đội tôi còn chưa kịp vui mừng thì quân cờ lại lùi một bước. Nemu chậm rãi nhấc con rối lên, là số 4 đỏ tươi. =.=
“Yes! Tiếp theo là chúng tôi.” Ryuji một tay ấn đầu bạn Rin đang ủ rũ, một tay tung xúc xắc. Khi chúng tôi nhìn rõ, trên mặt xúc xắc hiển nhiên là hai dấu chấm. Đội Xanh mừng như điên.
TT^TT Chúng tôi thua.
“Ế, sao quân cờ lại không di chuyển? Hỏng rồi sao?” Shima khẽ đẩy đẩy quân cờ màu xanh.
“Đúng vậy, nếu nó không về tới đích thì sẽ không có cảm giác chiến thắng nha.” Ryuji tới gần.
“Mọi người…” Shiemi gọi, khiến sự chú ý của chúng tôi bị hấp dẫn sang bên cô bé: “Cái máy đột nhiên đưa ra một tờ giấy.”
Rin cầm tờ giấy, cảm thấy kỳ quái, đọc: “Vì đội Đỏ đã vượt qua đích đến [Vực ác ma], mở ra phiên bản [Thăm dò Ma Giới], trò chơi bắt đầu lại. Đội Đỏ là người chơi, đội Xanh là hệ thống, luật chơi không đổi, đội nào tới đích trước sẽ thắng.”
“Đây là sao?” Rin đọc xong, quay đầu lại hỏi chúng tôi.
“Ý tại mặt chữ.” Tôi chỉ bàn cờ, hai quân cờ đã trở lại điển xuất phát, xúc xắc tự động gieo, là 3.
“Vào ô đặc biệt! Nếu ra câu hỏi, chẳng lẽ nó lại tự trả lời sao?” Shiemi hỏi.
“Mặc kệ thế nào đều cũng được, tôi không chơi nữa. Chơi nguyên cả một buổi chiều cũng không phân định được thắng thua, đi trước đây.” Kamiki đứng lên.
“Tinh!” Máy game đột nhiên đưa ra một tờ giấy. Shiemi ở gần đó nhất liền cầm tờ giấy lên đọc: “Đội Xanh mở ra cửa không gian, ngẫu nhiên dịch chuyển một người đội Đỏ.”
Mọi người còn chưa kịp nói gì thì Kamiki liền biến mất tại chỗ.
“Kamiki!”
“Kamiki – chan!”
“Izumo.”
Chuyện xảy ra quá nhanh, vượt qua khả năng chấp nhận của mọi người. Shima, Ryuji và Rin lập tức chay ra mở cửa, hy vọng vừa mở cửa ra thì sẽ thấy Kamiki ngạo kiều (kiêu ngạo lại đáng yêu), châm chọc sự luống cuống của bọn họ.
“Sao lại thế này?! Bên ngoài sao có thể tối như vậy!” Mở cửa ra, bên ngoài là một khoảng tối đen như mực. Cả ba ngây ngẩn cả người.
“Mọi người bình tĩnh lại một chút, dù sao đây cũng là trò chơi của Mephisto đưa cho chúng ta, chắc hẳn là không có nguy hiểm gì. Với lại Shiemi, thả lỏng đi nào, không phải là em khiến Kamiki biến mất.” Tôi vỗ vỗ bả vai đang run rẩy của Shiemi run run: “Bây giờ chúng ta nên liên lạc với Mephisto và giáo viên.”
Thật là làm khó bọn họ rồi, dù sao họ cũng chỉ là những thiếu niên 15 tuổi mà thôi, gặp phải loại chuyện này sẽ không khỏi luống cuống chân tay.
“Rika nói đúng, chúng ta không biết tình trạng bên ngoài như thế nào, nếu bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tôi và Konemaru sẽ liên lạc với mọi người bên ngoài, sau đó tính tiếp.” Shima lấy điện thoại di động ra, nói.
“Đáng giận, sao có thể như vậy?! Không thể được!” Rin cầm kiếm, định bước ra ngoài.
“Này này, cậu muốn đi đâu?” Ryuji ngăn Rin lại.
“Đương nhiên là ra ngoài tìm Kamiki.”
“Tên khốn này, sao cậu dám làm vậy!”
“Buông ra…”
Tôi bước lên, giữ chặt Rin, nói nhỏ: “Đừng quên thân phận của cậu, biện pháp tốt nhất bây giờ là chờ cứu viện. Dù sao chúng ta cũng chỉ là học sinh, nếu gặp phải ác ma mạnh hơn thì chắc chắn là đi vào chỗ chết….”
“Chết tiệt…” Shima hung hăng tắt di động: “Ở đây không có tín hiệu.”
“Máy tôi cũng vậy.”
“Sao có thể?!” Tôi hoảng sợ hỏi.
“Mấy người ra đây xem này.” Không biết từ khi nào Nemu đã tiến tới gần cửa sổ: “Tình trạng của chúng ta rất không ổn.”
“Đây… Đây là gì?!” Ngoại trừ Nemu, mọi người dường như không dám tin vào mắt mình.
Bên ngoài cửa sổ không phải là khung cảnh cây cối xanh mướt, thấp thoáng ngôi trường xa hoa quen thuộc, thay thế vào đó là khung cảnh tối đen, phía xa là dòng nham thạch nóng chảy, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Chúng tôi dường như đã bị dịch chuyển tới địa ngục. Xung quanh yên tĩnh lại, thật lâu cũng không có ai phát ra âm thanh, chỉ còn lại âm thanh hít thở thật sâu, dồn dập cho thấy ai ai cũng hồi hộp, hoảng sợ.
Phải chăng đây là một giấc mơ? Nếu đây là giấc mơ thì xin hãy cho chúng tôi tỉnh lại!
Ván chơi này rất lớn.