- Này cô bé, cậu đừng khóc nữa, đã có tôi ở đây rồi !
Một giọng nói ấm áp của 1 cậu bé vang lên khiến nó ( khi đó là 1 cô bé 5 tuổi rất xinh xắn và đáng yêu ) ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn.
Trước mắt nó bây giờ là một cậu bé vô cùng điển trai và rất chững chạc, cậu bé đó cao hơn nó 1 chút, chỉ tầm 10cm thôi, cậu còn có một mái tóc màu vàng rêu khác lạ và đôi mắt xanh lá cây rất đẹp. ( Xem lại chương 1 để biết đó là ai nhé ! )
- Hu ... hu ... hức ... hức ...
Thấy cậu bé đó nó còn khóc to hơn.
- Thôi, cậu đừng khóc nữa ! Cậu xinh đẹp như vậy mà khóc thì xấu lắm !
Nói xong, cậu bé ngồi xuống bên cạnh nó.
- Nhưng ... hức ... hức ... nhưng ... tớ ... tớ không có bạn ... hức ... hức ...
- Không sao ! Tớ sẽ làm bạn của cậu !
- Thật chứ ?
Nó nhìn cậu bé đó bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
- Thật, cùng móc tay hứa nhé !
- Ừm .
Rồi hai đứa trẻ cùng móc tay và nói :
- Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau ! Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau !
- Vậy thì bây giờ cậu đừng khóc nữa nhé !
- Ừ, có cậu làm bạn rồi, tớ sẽ không khóc nữa đâu !
- Tốt lắm, à, tớ có cái này muốn tặng cậu !
- Là gì vậy ?
- Cậu đưa tay đây !
Nó chìa đôi bàn tay búp măng ra trước mặt cậu bé. Cậu bé mỉm cười rồi đeo vào tay nó 1 chiếc vòng bạc đính đá rất đẹp và nói :
- Tớ sắp phải sang nước ngoài rồi, vì vậy tớ tặng cậu chiếc vòng tay này làm kỉ niệm, khi nào về nước tớ sẽ tìm cậu đầu tiên !
- Cậu hứa đấy nhé !
- Ừ !
Rồi hai đứa tẻ chơi đùa với nhau suốt trên cánh đồng bồ công anh rực màu nắng chiều .
__________________________________________________________________________________________________
Nó mở mắt và ngồi dậy. Nó nhìn xung quanh 1 lượt và nó đủ thông minh để biết được mình đang ở trong phòng Y Tế. Nó lại nhìn mình và tay, chân nó đã được cuốn băng trắng rất cẩn thận, trong lòng nó bây giờ xuất hiện một cảm giác kì lạ và nó thầm cảm ơn người đã cứu nó. Nó bước xuống giường và đi ra khỏi phòng. Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nó nói thầm :
- Tan học từ 15 phút trước rồi sao ?
Rồi nó đi về lớp lấy cặp rồi ra về. Vừa đi nó vừa nghĩ ngợi về giấc mơ ban nãy. Nhưng đó không phải là giấc mơ, mà đó là sự thật ! Sự thật là đến tận bây giờ nó vẫn giữ cẩn thận chiếc vòng và nó vẫn đang chờ đợi cậu bé ngày ấy. Nó dừng bước trước cánh đồng hoa bồ công anh. Đây là nơi mẹ nó đã ra đi nhưng cũng là nơi nó gặp cậu bé đó ! Nó ngồi xuống, mân mê từng bông hoa nhỏ và khẽ nói :
- Hoa bồ công anh mang theo bao nắng
Em chờ anh mang nắng trở về.
Ngừng một lúc, nó tiếp tục :
- Anh là gió
Em là bồ công anh
Gió đưa bồ công anh đến con đường hạnh phúc.
Nó dừng lại, ngắm nhìn chiếc vòng tay và khẽ nói :
- Cậu mang nỗi nhớ bồ công anh đi xa
Để lại mình tôi nơi đây chờ đợi
Cùng với hoa bồ công anh .
Đến đây, nước mắt lăn dài trên hai gò má nó. Nó đang khóc ! Nó khóc vì nhớ một người bạn nó mới gặp lần đầu, thậm chí nó còn không biết tên người đó :
- Tôi nhớ cậu ! Bao giờ cậu mới về với tôi đây ?
Nó lấy tay lau hai hàng nước mắt. Nó ngồi đấy một lúc ngắm hoàng hôn rồi ra về.