Kí Ức Ngủ Quên

Chương 3: Chương 3: Kí Ức Bị Chôn Giấu (3)




Chương 3: Kí ức bị chôn giấu (3)

_ Tiểu thư.

_ Bác Tần.

_ Tiểu thư à. Cô đã ở đâu vậy? Tôi tìm cô mãi.

_ Xin lỗi bác, tôi giúp Uyên nhi dọn lớp thôi.

Lý Nhã Tâm cười nhẹ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Bộ vest trên người ông đã xuất hiện vài vết nhàu, khuôn mặt già nua có chút dịu lại, tóc tại bù xù. Bác Tần hẳn đã lo cho cô rất nhiều rồi.

_ Bác Tần, bác đưa tôi về đi.

_ Được tiểu thư. Xe ở bên này.

Lý Nhã Tâm lặng lẽ đi theo bác Tần. Ngồi trong xe, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Trời lại đổ mưa. Ngắm nhìn những con người đang vội vã trên đường phố rộng lớn Lý Nhã Tâm chợt nhớ đến người con trai lạ mặt hôm nay. Một người con trai rất đặc biệt.

Kể từ ngày đó, Lý Nhã Tâm thường xuyên cố ý về muộn, cô rất muốn gặp lại người kia.

Nhưng có vẻ cô với anh tạm thời chưa có cơ hội để tái ngộ. Cô đã nhiều lần đi thăm dò nhưng chưa thể gặp lại anh.

Nhưng đến một ngày, cô gặp lại anh. Khi cô vui mừng định gọi anh thì lại ngập ngừng, phân vân. Nên cho đến khi anh đã đi mất cô vẫn chưa mở lời được. Cô liền cảm thấy rất tiếc nuối.

Cô không hiểu cảm giác đó là như nào. Cũng không hiểu tại sao mình lại luôn mong gặp anh. Cô chỉ biết nếu không gặp được anh cô liền thấy khó chịu vô cùng. Có nhiều lúc cô thấy nhớ anh. Có những lúc lại ngây ngốc nghĩ đến anh. Tất cả những điều đó cô đều không hiểu.

Dạo đó, cô luôn tìm Trần Mỹ Uyên để tâm sự. Trần Mỹ Uyên mới nói với cô. Đó gọi là thích một người. Là cô đang thích anh.

Lúc đó cô cảm thấy rất khó tin. Cô như vậy mà lại thích anh, một người con trai cô mới gặp vài lần. Nhưng theo thời gian…. Thứ tình cảm đó không chỉ đơn thuần là thích nữa, mà đã trở thành yêu. Đúng thế, cô đã yêu anh.

Ngồi nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp đó, Lý Nhã Tâm chợt thấy nơi ngực trái ẩn ẩn đau. Ngày ấy cô đã yêu anh điên cuồng. Cô yêu anh đến mức nhiều đêm mộng thấy anh cô còn chẳng muốn tỉnh lại. Cô mê mẩn anh đến mức chỉ cần được trông thấy anh một chút thôi là cả ngày đó cô sẽ trở nên thất thần.

Một nữa thanh xuân của cô, thời trung học của cô tựu lại đều đã dành để yêu anh.

Nghĩ đến đây, Lý Nhã Tâm chợt thấy giống như có hàn vạn kim châm vào ngực mình. Tuổi trẻ tươi đẹp ấy, anh và cô đã cô cùng hạnh phúc. Ấy vậy mà ngày hôm nay anh lại lạnh nhạt với cô.

Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ, thấm đẫm khuôn mặt mình. Ý thức được mình đã ngồi hồi tưởng lại lâu đến nỗi nước trong bồn đều đã nguội lạnh. Cô cụp mắt xuống, che đi những vỡ vụn dưới đáy mắt rồi đứng dậy với tạm chiếc khăn tắm quấn quay người, đi ra khỏi phòng tắm.

Đưa mắt liếc sang chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ là gần 5h. Cô cười nhạt rồi đi lấy quần áo. Cô thường ngày tỉnh táo như vậy mà ngày hôm nay lại ngồi ngẩn ngơ nghĩ về khoảng thời gian tốt đẹp kia đến quên cả thời gian.

Lý Nhã Tâm chợt thở dài. Cô không biết dạo này mình đã làm sai điều gì. Càng không biết anh vì cái gì mà hay nổi nóng với cô. Nhưng ngày hôm nay anh đã mở lời nói chuyện với cô, còn muốn cùng cô kỉ niệm ngày quan trọng này. Chứng tỏ anh vẫn còn yêu cô, vẫn còn cần cô.

Lý Nhã Tâm cười nhẹ, trên khuôn mặt thanh tú ngập tràn nét hạnh phúc cùng dịu dàng. Cô nhanh chóng thay một lễ phục rồi ngồi vào bàn trang điểm. Ngày hôm nay cô thật muốn bản thân xinh đẹp thêm một chút, ít nhất là hơn những ngày khác.

Lý Nhã Tâm tự chọn cho mình một bộ trang sức kim cương. Cô trang điểm không quá đậm nhưng lại xinh đẹp lạ thường.

Lý Nhã Tâm mỉm cười, hài lòng nhìn chính bản thân mình trong gương. Cô xách túi rồi đi xuống tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.