Dara cười khổ, một tay vẫn còn phải đỡ eo Jun nhằm giảm bớt cái lực kéo của Jun ở cần cổ:
- Làm sao em có thể đoán ra anh chỉ trong một nháy mắt như vậy chứ?
- Không phải đoán, mà là chắc chắn luôn ấy. Em đã nói rồi mà, chẳng ai có thể giả dạng anh ấy mà qua được mắt em cả.
Jun chu chu mỏ, buông hai tay tuột xuống, bắt đầu huơ tay diễn giải:
- Anh xem, bình thường khi em ôm cổ anh ấy thế này này, thì mũi chân em vẫn chạm đất, chứ không có thiếu cả khúc như thế này nhá. Rồi khi em khoát tay anh ấy, chỉ cần nghiêng đầu như vầy thôi là vừa ngay tầm vai rồi, chứ không phải như với anh đâu. Bởi vậy, em nói rồi, em với anh Sal là trời sinh... À không, định mệnh sinh một cặp, một khi đã ở bên nhau thì hòa hợp như hai mảnh ghép của một trái tim...
- Rồi rồi, anh hiểu rồi, vấn đề là do anh quá cao chứ gì?
Dara xoay xoay gót chân, thở dài:
- Anh đã thử mang giày loại đế mỏng nhưng hình như cũng không có tác dụng lắm.
- Anh chưa có hiểu ý em, cho dù anh có giống y chang anh ấy thì em vẫn...
- Anh hiểu mà! Con bé này, dám xem thường IQ của anh hay sao?
Dara nhếch môi cười ranh mãnh rồi bẹo má Jun một cái khiến cho cô buộc phải dừng nói để... la oai oái. Mãi cho đến khi Dara đồng ý chịu đứng im để cô nhéo lại hông anh ba phát thì cô mới chịu trở về trạng thái điềm tĩnh hơn một chút.
- Hết ân oán rồi phải không? Vậy anh đi dạo tiếp nhé!
Dara quay lưng vẫy tay chào tạm biệt. Chàng trai vừa toan cất bước thì bàn tay xinh xắn của Jun nắm chặt vạt áo của anh từ đằng sau, giọng nói như kiểu Anh đang giỡn mặt với em sao?:
- Hết đâu mà hết! Nói cho em biết, anh Sal của em đâu rồi?
Dara bóp trán, cười khổ:
- Anh vẫn không biết em có xem anh là anh trai không nữa...
- Anh dù có trở thành cái gì thì cũng vẫn là anh trai của em thôi, cơ mà, đột nhiên anh Sal mất tích như thế, chắc là có chuyện gì rồi phải không?
Dara thoáng im lặng một chút. Bất giác anh lại thở dài:
- Mẹ gọi Sal về rồi!
- Ớ? - Jun bỏ tay ra, tròn mắt - Mẹ... của anh ấy á?
- Ừm!
Dara chậm rãi quay lại, hạ giọng:
- Đúng là... Thánh Mẫu gọi Sal về!
Jun không nén được vẻ lo lắng nữa. Cô nhoài người tới:
- Sao đột nhiên ngài lại gọi anh Sal về? Rồi anh ấy có trở lại đây không?
Hai đầu chân mày của Dara hơi nhíu lại. Chàng trai lắc đầu:
- Anh không biết. Sal cũng không biết luôn. Chỉ biết rằng Thánh Mẫu triệu nó về để tiến hành một thử nghiệm nào đấy.
- Thử nghiệm gì chứ? Anh ấy đâu phải là chuột bạch! - Jun dậm chân một cái, cúi đầu buồn hiu - Nếu như anh ấy không đến Nhân Giới nữa, em cũng...
- Ngốc ạ! Em tưởng có thể đi đi về về giữa hai thế giới dễ dàng như đi chơi vậy sao?
Vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng trông cái vẻ mặt buồn xo của cô em gái, Dara đành thở dài:
- Thôi được rồi! Khi nào em muốn về, anh sẽ giúp. Trước mắt thì cứ đợi một thời gian đã. Thánh Mẫu vừa là thầy vừa là mẹ của Sal, chắc chắn Người không làm hại nó đâu.
- Vâng! - Jun gật nhẹ, giọng nhỏ như muỗi.
---
Hiện tại, ngoài cửa lớp 12A1, có một mái đầu cam cam cứ thập thò, lấp ló nhìn vào trong. Chẳng khó khăn gì để mái đầu ấy trông thấy mục tiêu của mình: đàn anh ưu tú đang ngồi ăn Taiyaki, bên cạnh là đàn chị khả ái siêng năng ôn bài.
- Mochi - sama!
Mochi giật mình suýt đánh rơi cả cái bánh sau tiếng gọi như tiếng hét vừa rồi. Shippo chạy cái vèo vào trước bàn, mắt rưng rưng:
- Chủ nhân, tay ngài thế nào rồi? Có còn đau lắm không? Sal đã chữa trị cho ngài chưa?
Mochi khẽ nhíu mày, ném ánh nhìn nghiêm nghị về phía Shippo:
- Anh ổn. Em đến đây có chuyện gì?
Hàng mi trên đôi mắt cam sụp xuống đầy tội lỗi:
- Shippo... muốn xin lỗi. Vì tối hôm qua, Shippo bất cẩn nên mới khiến chủ nhân bị thương. Shippo sợ ngài viết bài sẽ khó khăn, nên...
- Ngố tàu, anh có thể viết bằng tay trái mà. Anh không sao. Em về lớp đi!
- Nhưng tay ngài rõ ràng là bị thương nặng. Chắc chắn là rất đau...
- Anh đã nói là anh không sao. Bây giờ có chịu về lớp không?
- Shippo không thể ngừng được mặc cảm tội lỗi của mình. - Có kẻ nào đó vẫn lảm nhảm - Tất cả là tại... A a, chủ nhân đi đâu...
Chẳng đợi đàn em nói hết câu, Mochi đã đứng bật dậy nắm tay Shippo lôi không thương tiếc ra ngoài. Izu trước sau vẫn dán mắt vào quyển đề cương, nhưng hình như cô đã lờ mờ nhận ra Mochi đang giấu cô một chuyện gì đó.
Không, không phải chỉ mình Mochi, mà là cả nhà Tian...
- Bọn họ đáng yêu quá nhỉ?
Một giọng tinh nghịch chợt vang lên phía sau Izu. Là Miko, cô bạn lí lắc bàn sau.
- Đáng yêu? Tớ cũng chẳng biết phải nhận xét họ thế nào nữa!
Izu cười khổ. Hình như đây không phải là lần đầu tiên cô nghe có người khen hắn ta đáng yêu.
---
Chuyện xảy ra tối hôm qua theo lời của Shippo, có thể nói là một tai nạn ngoài ý muốn.
Gần như là ngày nào Mochi cũng ở lại trường sau giờ học để thực hiện nhiệm vụ của mình. Thời gian chiều tối là khoảng thời gian thuận lợi để bọn ma quỷ chui ra khỏi chỗẩn nấp của bọn chúng, bắt đầu hoành hành. Khi ấy, Âm khí sẽ tỏa ra mạnh hơn cả. Tuy nhiên, vì một số lý do, Yan Mochi không có khả năng cảm nhận chính xác vị trí của những sinh vật đang xâm nhập trái phép vào Nhân Giới.
Đây cũng là lý do chính mà Dara, Sal, Jun có mặt ở đây. Họ có thể cảm nhận cả Âm khí lẫn Thần khí khá tốt, và họ có khả năng tự phân bố bản thân vào ba tòa nhà đông học sinh ra vào nhất, chính là ba tòa nhà của dãy phòng học.
Con người thường cho rằng: ở những nơi đông người, bọn ma quỷ sẽ không dám lui tới.
Sai lầm!
Chỉ những cá nhân am hiểu về khía cạnh duy tâm này mới rõ hơn cả. Thức ăn bổ dưỡng nhất của mình ma quỷ chính là sự đau đớn và những cảm xúc tiêu cực của con người, điển hình là tuyệt vọng, ghen ghét, đố kỵ,... Do đó, một khi đã len lỏi được vào chốn đông người, bọn chúng sẽ tìm mọi cách để xúi giục, khuếch đại cảm xúc tiêu cực, đảm bảo nguồn thức ăn cho bọn chúng và... Chúa Quỷ Lucifer.
Nhiệm vụ chính của Mochi bây giờ chính là truy bắt hoặc xóa bỏ sự tồn tại của bọn ma quỷ đã lẻn vào Nhân Giới, hiện đang ẩn nấp trong ngôi trường danh giá này, đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn lương thực của Chúa Quỷ, ngăn cho sự lớn mạnh của hắn tiếp tục gia tăng. Mà sức mạnh của hắn gia tăng chừng nào thì Tam Giới càng gặp nguy hiểm chừng đó. Điều này... thật khó có thể tưởng tượng được.
Khác với mục đích của bộ ba anh em nhà Tian, Shippo và Aoi xuất hiện tại Nhân Giới với nhiệm vụ đặc biệt hơn một chút. Aoi trở thành đường dây liên lạc, hay nói cách khác là người truyền lại những chỉ thị, thông tin quan trọng của Thiên Giới cho những phần tử đang thực thi mật vụ nơi trần gian biết, mà người đứng đầu là Dara, đồng thời cũng là người chuyển lại những lời đề nghị của chàng hoàng tử này tới cơ quan cấp cao của Thiên Giới.
Còn Shippo, thay vì hỗ trợ cho Mochi thì Shippo được phép tham chiến với chủ nhân của mình, trực tiếp đưa mục tiêu xuống Địa Ngục. Trong vòng hơn một tháng vừa qua, Mochi cùng yêu thú của mình đã trải qua không ít cuộc đụng độ với bọn ma quỷ, mà lần gần đây nhất chính là... tối hôm qua.
Khi ấy, Mochi gần như đã giam cầm được quỷ hồn đó. Nào ngờ, nó lại đủ khả năng giãy thoát. Trong lúc chủ quan, Shippo không kịp phản ứng khi thấy quỷ hồn lao vào tấn công mình. Cứ ngỡ bản thân sắp phải lãnh một đòn chí mạng, bỗng chú hồ ly thấy mắt mình hoa lên, đến lúc nhận thức lại được thì đã hốt hoảng trông thấy cổ tay chủ nhân chắn trước mặt đang bị bóng đen nhọn hoắt đâm xuyên qua. Mochi cắn răng chịu đau, dụng lực vào cánh tay còn lại mà chém xuống.
Quỷ hồn tiêu biến. Nhưng hậu quả vẫn còn lại đó. Vết thương gây ra bởi ma quỷ luôn bị nhiễm âm khí nên khó lành hơn là những vết thương thông thường do con người gây ra. Điều này khiến cho Shippo ân hận mãi. Là kẻ trải qua không ít lần bị thương và nhiễm Âm khí, Shippo hiểu rõ chúng gây đau đớn đến chừng nào. Dù cho chủ nhân của cậu không tỏ thái độ ra bên ngoài, nhưng trông sắc mặt tái nhợt ấy, Shippo lại càng xót xa.
Lúc này, cậu đang đứng trước Mochi ở một góc khuất người trên hành lang trường. Chàng thiên sứ khẽ nhíu cặp lông mày thanh tú như vẽ bằng một loại mực Nho bất hoại:
- Ta dặn ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Trước mặt người khác thì kín miệng lại, hay là ngươi muốn hại ta?