- Jun-chan! Anh đang đứng trên lầu ba đó! Nguy hiểm lắm có biết không?
Dara khẽ gắt. Nhưng tiếng gắt của anh nhẹ nhàng và trìu mến đến lạ. Cô bé chẳng những không sợ mà còn ngẩng mặt cười tươi rói trả lời, giọng trong trẻo như tiếng chuông:
- Đời nào anh lại để em ngã chứ! Lầu ba thì đã sao? Cỡ anh rớt từ chín tầng mây xuống còn chẳng trầy xước xíu nào.
- Suỵt! Bé miệng! Lộ cmn tẩy bây giờ! Mà Jun nè...
- Dạ? - Cô bé tròn xoe mắt.
- Em... vẫn còn ngắn hơn anh nhiều đấy!
- Hở? - Đôi mắt tròn xoe ấy chớp chớp vài cái ngơ ngác, rồi chợt nhìn xuống. Chân cô vẫn đòng đưa trong không trung, tay thì còn bá chặt cổ Dara. Cô bé vội thả tay ra, cười tinh nghịch:
- Hi hi! Không phải tại em đâu! Tại anh cao quá chứ bộ!
Dara mỉm cười đưa tay cốc nhẹ đầu Jun một cái:
- Con bé này! Dám cãi anh hả? Mà sao lại gọi như thế! Ở đây thì phải gọi là onii-chan chứ!
- Ừ nhỉ! Em quên béng mất!
Jun vẫn hồn nhiên cười toét miệng mà không hề lưu ý gì về phía lớp 12A12. Những ánh mắt soi mói. Những lời bàn tán. Vì chẳng ai nghe được cuộc hội thoại ở ngoài kia nên ai cũng đoán già đoán non về lai lịch của cô gái nọ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng là ai cũng thấy được điều này: Nhỏ đó thật sự quá xinh đi!
Mái tóc dầy xanh mướt một màu của biển, dài qua eo. Đôi mắt to, trong suốt như pha lê, và cũng cùng màu với mái tóc. Nhìn vào đôi mắt ấy, tự nhiên ai cũng có cảm tưởng rằng, có một hồ nước mùa thu nho nhỏ ở trong đó vậy. Đôi môi của Jun thì mỏng thôi, nhưng nó chúm chím, nó đỏ tươi, lại hay cười khiến cho khuôn mặt ấy đã xinh lại còn xinh hơn. Bộ đồng phục xanh nhẹ một màu da trời, lại có rất nhiều ren. Ren ở cổ áo, hai bên cái tay áo phồng cũng có. Còn có ở gấu váy, dọc theo hai bên hàng khuy nữa. Mà Jun hợp với đồ ren lắm, nên bộ đồng phục cứ như làm riêng cho cô mặc vậy.
- Cha chả! Nhỏ nào thế kia? Vô ý vô tứ thế không biết!
- Hay là người yêu của hoàng tử?
- Chắc vậy rồi! Chậc! Xinh thế cơ mà!
- Tao cũng đẹp chán ấy chứ!
- Ờ, phải rồi! Đẹp đến mức ế nhệ ra!
- Mà công nhận nó đẹp thật chứ. Chẳng thấy tí son phấn nào mà vẫn xinh như búp bê!
- Khéo nó giật giải hoa khôi luôn ấy chứ!
- Không cần biết! Cứ đẹp hơn tao là tao ghét à!
Cứ thế, những lời bàn tán xì xào cứ râm ran trong lớp. Nãy giờ có không ít nữ sinh muốn ra bắt chuyện với chàng trai đẹp như hoàng tử trong chuyện cổ tích ấy, nhưng vẫn còn ngần ngừ vì ngại trở thành cái gai trong mắt những nữ sinh còn lại. Bây giờ thì tự nhiên có con bé lạ hoắc lạ huơ nào không biết, tỉnh bơ như cây cơ lao tới ôm thần tượng, lại còn cười cười nói nói... Thật là đáng ghét quá mà!
---
Trở lại với cuộc nói chuyện của hai anh em nhà Tian...
- Cà vạt á? Em có mang theo dự phòng nè! Anh khỏi phải đi đâu xa!
- Oh! Thế thì tốt quá rồi! Nhưng mà anh không vui hơn xíu nào đâu!
- Ớ! Sao lại thế?
Dara xụ mặt:
- Anh biết thừa là em mang theo cà vạt để dự phòng cho cái đứa sinh sau đẻ muộn hơn anh mà dám giống anh như hai giọt nước!
- Hi hi! Thôi mà! Anh cũng là anh trai của em vậy!
Jun cười tươi tắn rồi mở dây kéo chiếc cặp nhỏ của mình lấy ra cái cà vạt màu đen bóng loáng mới tinh đưa cho Dara:
- Mà anh Sal có Mochi lo cho rồi thì cũng còn gì cho em lo nữa đâu. Hơn nữa hai anh ấy đã lên A1 nên chuyển qua đồng phục trắng hết rồi.
- Vậy nên mới tới lượt anh chứ gì? - Dara bất mãn cầm lấy cà vạt.
- Không phải mà! - Jun cười khổ - Ai em cũng lo hết á!
Dara không nói gì nữa. Anh lặng im chống tay lên lan can, đôi mắt nhìn xa xăm.
Chờ mãi mà không nghe Dara nói gì, Jun nhè nhẹ lắc lắc tay anh:
- Onii- chan, anh sao thế, đừng giận mà... nha... Cũng đừng giận anh Sal luôn nha...
Dara ngạc nhiên nhìn cô em gái. Rồi anh khẽ cười, đôi mắt ấm áp hơn bao giờ hết:
- Giận? Sal ư? Ai mà giận nó được chứ? Anh thương nó còn không hết nữa... Thân phận của nó, cái cách nó được sinh ra, cả cái nhiệm vụ quái quỷ mà nó phải gánh vác ngay từ lúc nó vừa chào đời nữa. Không thương nó, anh còn xứng đáng đứng trong trời đất này không đây?
Jun cúi mặt. Đôi mắt trong suốt xanh như mặt nước đang rưng rưng:
- Anh đừng nói nữa, em khóc bây giờ!
Dara trìu mến nhìn cô em gái:
- Em yên tâm đi! Anh xem Sal không khác gì em trai mình hết! Nếu có ai dám mở miệng nói Sal là Kẻ thế mạng, anh giết...
Dara vừa dứt câu, bàn tay đã phẫn nộ hiện ra vài tia sét chạy dọc theo các đường chỉ tay, phát ra những tiếng xẹt xẹt dù vẫn còn rất nhỏ.
- Thật vậy sao? Vậy em nói nhé, Sal Tian là Kẻ thế mạng. Đó là sứ mệnh không thể chối cãi của anh ấy ngay từ lúc sinh ra rồi... Ai cũng đều nghĩ như thế hết, phải không onii-chan?
Dara ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô em gái, tuy miệng không nói gì nhưng trong đầu đang đặt dấu hỏi to tướng:
Jun hôm nay làm sao vậy ta? Bình thường nó bênh Sal chằm chặp cơ mà, sao hôm nay lại... ? Chắc lại định giở trò gì đây!
- Ai cũng nghĩ vậy, em không quan tâm. Nhưng nếu cả anh mà cũng nghĩ vậy, em... sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa!
Nói xong, Jun quay phắt mặt đi. Dara cười khổ. Con bé này thật biết cách dọa người ta mà.
- Em đang học lớp nào rồi? - Dara chuyển chủ đề.
- Em á! 10A6, ở tòa B đó anh. Đúng kế hoạch rồi nhé!
- Ừm... thì đúng... Nhưng anh chưa an tâm chút nào đâu... Một mình em ở đó như thế...
- Có sao đâu! Chẳng phải bên tòa C này anh cũng chỉ có một mình thôi sao?
- Anh khác! Em khác!
- Khác gì chứ? Ý anh muốn nói là em yếu phải không?
- Ý anh không phải thế! (Mặc dù đúng là em yếu hơn anh thật).
- Oh! Cái gì đấy? Anh mới nói cái gì đấy!
- Anh nói ý anh không phải thế!
- Không... Không phải câu đó. Cái câu anh lầm bầm đằng sau ấy.
Bốn con mắt nhìn nhau…
Trong đó có hai xanh, hai bạc...
Năm giây...
Rồi mười giây trôi qua...
Đôi mắt bạc khẽ chớp:
- Anh có gửi yêu cầu hôm qua rồi! Sẽ sớm có người xuống giúp em thôi!
- Anh đừng có đánh trống lảng!!! - Jun hét - Ủa mà ai xuống vậy anh?
- Em sẽ sớm biết thôi! - Dara đáp, lén quay mặt thở phào.
- Thế à! - Jun chống tay lên lan can suy tư. Bỗng đôi mắt cô mở to - Có khi nào là Rashu không ta?
- Em nghĩ sao thế. Thằng đó mà dám ló mặt xuống đây là anh đá cho bay ngược lên lại à!!!
Jun nghe thế, gật gù:
- Cũng đúng! Mà... tiếp theo anh tính làm gì đây?
Chàng trai mỉm cười:
- Tất nhiên là anh sẽ cố gắng để... không bị lên lớp. Anh phải trụ ở tòa C này mà!
- Học sinh trong trường mà nghe anh nói câu này chắc là tức chết đi!
Dara tảng lờ, tiếp:
- Tuy vậy nhưng anh vẫn có cách bao quát cả cái trường từ vị trí này đấy! Em tin không? - Dara nhếch môi, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
- Anh đã nói thế, em không tin mà được sao? - Jun cười tinh nghịch - À anh nè...
- Hở???
- Sao cái cà vạt... anh cầm trên tay hoài vậy? Không đeo luôn đi, xíu vào lớp rồi đó!
- ...
- Kìa, sao anh quay mặt đi vậy. Hình như trán anh ra mồ hôi hơi nhiều. Anh có sao không?
Lại một quãng lặng trôi qua...
- Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? - Dara lên tiếng hỏi, ánh mắt né Jun tận hai cây số.
- Onii-chan! Anh có bỏ ngay cái trò đánh trống lảng ấy đi không hả? - Jun hét đợt hai - Đừng có nói với em là anh không biết thắt cà vạt nhé!!!
- Anh có thắt bao giờ đâu mà biết!
- Vậy anh có biết anh bao nhiêu tuổi rồi không? - Vẫn hét.
- Tại không ai chỉ cho anh mà, có phải tại anh đâu! - Dara bắt đầu bật chế độ cãi ngang.
Jun có cảm giác như tai và mũi mình đang xì khói. Cuối cùng cô thở hắt ra:
- Em thua anh luôn rồi! Em chỉ anh một lần thôi đó. Ngố thấy sợ luôn hà!
---
Trong lớp...
- Aaa tình cảm chưa kìa...
- Tao không cam tâm đâu!
- Người yêu thì sao chứ. Đã là vợ đâu mà không cam tâm.
- Ờ ha. Mà nó học lớp nào nhỉ?
- Ai biết... Lát đứa nào theo coi coi nó học ở đâu.
- Ok! Để tao!
---
- Xong rồi đó, anh ngố!
- Hì hì! Cám ơn bé Jun nhiều!
Vừa nói chàng trai vừa cười nhăn nhở. Không hiểu sao khi thấy gương mặt đó của anh trai, Jun cứ có cảm giác mới bị cho ăn quả lừa.
- Onii-chan! Có nước trái cây ướp lạnh nè, anh uống không? - Jun rút chai nước cam từ trong cặp ra đưa cho Dara.
-Wow! Em mua hả? - Nhận lấy chai nước từ tay cô em gái, Dara mở ra nốc cái ực.
- Không có! Mochi làm cho em á. Cả anh Sal cũng có... A...
- Oh!!!
Jun giật mình vội đưa tay che miệng khi vừa kịp thấy gương mặt anh trai tối sầm.
- Hình như chỉ có mình anh là không c...
- Hahaha! Gần tới giờ khai lễ rồi đó anh. Chúc anh một ngày mới tốt lành! - Jun nhảy cẫng lên ghì cổ anh trai xuống hun cái chụt lên má rồi chạy biến.
_ ... có...
Tội nghiệp Dara, lúc nói xong được hết câu thì mái tóc xanh mướt của cô em gái đã mất hút sau khúc cua xuống cầu thang. Chàng trai nhìn chai nước còn chưa kịp trả, lắc đầu, thở dài:
- Em với iếc gì, không đứa nào coi mình ra gì hết!
Brocon: hội chứng yêu anh (em) trai của mình quá mức bình thường.