Đứng trước cửa Hội phòng, Izu chớp mắt một cái.
Cửa không khóa! Chẳng lẽ hôm qua Kofu đểnh đoảng đến mức về mà quên mất việc khóa cửa?
Đẩy cửa vào. Lập tức hơi lạnh từ bên trong ùa ra.
Trời ạ! Ông tướng này, không tắt cả máy lạnh nữa chứ. Nhà trường mà biết được việc này thì ăn bản kiểm điểm ngay đấy biết không hả Kofu?
Thế nhưng, khi vừa bước vào, Izu đã giật mình trố mắt một chút:
- Ch... Anh là ai?
Nghe tiếng cô, chàng trai đang ngồi chăm chú vào chiếc laptop liền ngẩng đầu lên. Nhưng anh không tỏ vẻ mừng rỡ, cũng không vội vàng chạy ra đón cô, bởi lẽ, anh không phải Kofu!
- Chào em! Izu-san!
Izu đơ người trong giây lát. Trước mắt cô lúc này là một chàng trai với gương mặt hoàn hảo không tì vết. Đôi môi mỏng thanh tú, chiếc mũi cao thanh tú, cặp lông mày cũng thanh tú nốt. Và đặc biệt là đôi mắt màu xám pha chút bàng bạc thần bí cuốn hút đến lạ. Mái tóc bạch kim của anh xõa dài xuống tận thắt lưng, mượt không một sợi thừa. Cũng bởi vì mái tóc này mà cô suýt nữa đã buột miệng gọi chị. Cũng may là ngay sau đó cô thấy bộ đồng phục nam sinh với chiếc áo khoác cùng quần tây đen nên đã kịp thời sửa lại.
Và bây giờ, Izu đang há hốc mồm, đôi đồng tử giãn ra hết cỡ:
- S... Sal...
- Anh không phải Sal! - Anh là anh trai của nó! Dara Tian!
Chàng trai mỉm cười. Một nụ cười đẹp mê hồn. Izu sững người một chút. Chàng trai này mặc dù rất giống Sal, nhưng nụ cười của anh khác hẳn so với Sal.
Nụ cười ấy toát ra một thứ mị lực rất lớn. Có phần mê hoặc, cũng có phần uy nghiêm, khiến cho người đối diện bỗng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng.
- Anh trai của Sal-san? Anh giống Sal quá! Hai người... có phải là song sinh không?
- Song sinh? Chậc, cũng không biết nói sao nữa... - Dara chống cằm - Nếu tính ra ở đây thì... anh hơn nó một tuổi. Chắc không phải đâu!
Chàng trai cười tươi. Còn Izu thì cười méo xệch.
Anh em nhà này... cứ dị dị thế nào ấy!
- Vâng! Mà... Dara-senpai, sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ... - Izu bất chợt tròn mắt - Chẳng lẽ anh là... thành viên mới của Hội học sinh?
Cô gái thầm trách mình thật ngốc. Chẳng phải Kofu đã nói rồi sao, trường này cần tiền và nhân tài. Sal và tên-vô-kỉ-luật ấy giỏi như vậy, chỉ cần có chút tiền bồi vào, thì việc cho anh trai của họ một chân trong Hội học sinh có lẽ cũng không phải là không thể.
- Cơ bản thì đúng là như vậy đấy!
- Oh! Vậy mà em không biết. Nãy giờ làm phiền anh quá! - Izu mỉm cười kéo ghế ngồi xuống - Anh đang nhập cái gì á?
- Thông tin của các học sinh mới vào trường. Không tính số lượng khối Mười mà em đã nhập thì còn khoảng trên dưới trăm mạng.
- Thông tin của các học sinh mới! - Izu đứng bật dậy - Đó là công việc của Hội trưởng Hội học sinh mà!
- Hơ! Chứ em nghĩ anh là ai mà có chìa khóa Hội phòng hả?
- Nhưng... nhưng mà...
- Yên tâm đi cô bé! Không ai cắt chức em đâu! Em vẫn là Hội trưởng nhưng thêm chữ Alpha đằng sau. Còn anh là Hội trưởng Beta.
- Hội trưởng... Beta?
Ngay lúc Izu bắt đầu cảm thấy mọi chuyện rối ren hết cả lên thì bỗng từ ngoài cửa có tiếng nói:
- Beta? Anh đừng có đùa giỡn quá lố như vậy chứ!
Kofu bước vào. Khuôn mặt đầy nghiêm nghị.
- Kofu, cậu ra về rồi sao?
- Chào nhóc, Kofu-san! Nhóc có vấn đề gì về anh sao?
Kofu nhìn thẳng Dara, khảng khái:
- Anh đến đây từ lúc nào?
- Ra chơi! - Dara đáp gọn lỏn.
- Ra chơi? Em nhớ là ngoài 12A1 ra, đâu có lớp nào có số lượng tiết học ít hơn bốn tiết một buổi đâu!
Đây cũng chính là vấn đề mà Izu thắc mắc nãy giờ.
- Thì đã sao? - Dara ngửa đầu ra sau, ngáp dài - Không có thì mình làm cho nó có thôi!
Izu nhíu mày:
- Vậy là sao? Dara-senpai, chẳng lẽ... chẳng lẽ anh cúp tiết?
- Bậy nào! Anh chỉ tạm nghỉ ngơi thôi!
- Như vậy là cúp tiết chứ là gì nữa! Dara-senpai, anh có biết là lỗi này nặng lắm không? Xớ rớ là bị đánh rớt lớp như chơi đó!
- Rớt lớp? Anh còn có thể rớt xuống đâu? - Chàng trai ngồi thẳng dậy. Đôi mắt vẫn toát ý cười. - Nếu không cúp tiết, thì không phải A12, em chưa nghe câu này sao?
A12?
12A12!!!
Cả Izu lẫn Kofu cùng tá hỏa. Trường hợp thành viên của A12 trở thành người được nhà trường tuyển lựa vào Hội học sinh thật sự chưa bao giờ xuất hiện cho tới thời điểm này.
- Không nói tới chuyện anh có phải Hội trưởng Beta Betiec gì không, hiện tại em chỉ muốn biết, anh có thật sự là thành viên của Hội học sinh không?
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị cương quyết của Kofu, Dara cười nhẹ:
- Biểu hiện tốt đấy, cậu bé! Quả không hổ danh là Hội phó Hội học sinh.
Vừa dứt lời, Dara búng tay một cái. Một vật trắng trắng bay vụt đến trước mặt Kofu. Chàng Hội phó nhanh tay chụp lấy. Đó là một tờ giấy bị gấp không thương tiếc, gấp đến mức không thể gấp đôi cái nữa.
- Giấy chứng nhận của Nhà trường?
Izu tròn mắt ghé lại nhìn khi Kofu mở tờ giấy ra.
- Kofu-kun, đúng là dấu mộc của thầy Hiệu trưởng rồi! Dara-senpai đúng là Hội trưởng Beta, có trọng trách và quyền hạn giống như tớ vậy!
- Giấy chứng nhận của Hiệu trưởng mà anh gấp cẩu thả như thế này ư?
- Chứng nhận thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là thứ để hai đứa xem qua một lần rồi bỏ sao?
Kofu gấp ngay ngắn tờ giấy lại. Gương mặt vẫn chẳng giãn ra chút nào:
- Thứ lỗi Dara-senpai à, em buộc phải nghi ngờ năng lực Hội trưởng của anh đó!
Trái với vẻ nghiêm túc của anh chàng Hội phó, Dara vừa nghe dứt câu đã ôm bụng cười ngất:
- Kofu-kun à, nhóc đang coi thường anh vì anh học ở 12A12 sao? Nếu nhóc còn có tư tưởng bên trọng bên khinh như thế, không chừng có lúc anh phải dạy nhóc một vài bài học đấy!
- Anh đang đe dọa tôi đấy à? Tôi chẳng trọng hay khinh ai hết, tôi chỉ nghi ngờ anh vì cách hành xử của anh thôi!
- Vậy sao? Năng lực Hội trưởng của anh à, Nhà trường đã giao cho anh quyền hạn ngang cơ với Lớp trưởng 12A1, như thế còn chưa đủ thuyết phục sao?
Izu cắn môi. Dara nói không phải là không có lý. Trường có thể sẽ ưu ái thân nhân của các nhân tài hơn một chút, tuy nhiên ưu ái đến mức đưa anh ấy lên chức Hội trưởng Hội học sinh thì hơi quá tay rồi. Chỉ còn một cách để giải thích:
Dara Tian này có một tố chất đặc biệt nào đó nên trường mới thiên vị đến vậy!
Giả thiết này cũng không phải là không có căn cứ! Cô bé Jun có sức học không tệ. Sal và Mochi thì giỏi đến mức xuất thần nhập quỷ.
Tự nhiên anh trai của họ cũng không thể là người tầm thường. Tuy nhiên, không tầm thường như thế nào thì Izu hiện tại chưa thể giải thích.
- Ngang thì sao? Anh vẫn có thể dùng tiền để đánh đổi mà! - Kofu vẫn khăng khăng phủ nhận Hội trưởng mới.
Nụ cười trên môi Dara chợt tắt ngấm. Izu biết có sự không ổn, liền giật nhẹ tay áo Kofu. Tuy nhiên, chàng trai ES không hề chuyển sắc mặt với đàn anh.
Dara im lặng một chút. Và chỉ trong một chút ấy thôi, Kofu bỗng cảm thấy rợn người. Đôi mắt bàng bạc mà nãy giờ anh vẫn ngang nhiên nhìn chăm chăm ấy đột nhiên trở nên đáng sợ và uy nghiêm gấp vạn lần so với cái vẻ thờ ơ vô kỉ luật trước đó.
- Haizz, biết đâu là như vậy thật đấy! Dara Tian này, thực chất chỉ là thằng ngốc lắm tiền nhiều của ham địa vị thôi. Có lẽ trong mắt mấy đứa, anh là như thế, nhưng anh không quan tâm mấy đứa nghĩ gì. Chức vụ này, anh buộc phải làm. Vậy thôi!
- Senpai, anh... thật sự muốn làm Hội trưởng Hội học sinh ư? - Izu nhẹ nhàng hỏi, cố tìm cách làm dịu vấn đề.
- Oh! Không hề! Thứ anh cần đâu có đơn giản vậy chứ!
- Hơ, vậy anh muốn gì mà... phải hành xác mình như vậy? Làm Hội trưởng thật sự rất vất vả đó!
- Ha ha! Cám ơn cô bé đã lo lắng cho anh. Em yên tâm đi, anh không giành nhiều thời gian cho việc học như em đâu. Anh làm Hội trưởng chỉ vì có chút chuyện riêng thôi. Mà em cứ yên tâm, anh chắc chắn sẽ không bỏ bê trọng trách Hội trưởng! Ấy, nhóc Kofu, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy chứ! Nhóc không cần phải lo, anh không tranh giành Crush với nhóc đâu! Cái thằng mà nhóc nên gườm như thế là một thằng khác nguy hiểm hơn anh nhiều đấy! Không biết chừng nó cũng sắp đến đây rồi!
- Thôi đủ rồi! Anh mở miệng cứ gọi tôi là nhóc này nhóc nọ. Anh hơn tôi một tuổi, chắc lớn hơn tôi bao nhiêu mà gọi tôi như thế?
- Phư phư! - Dara lại ôm bụng cười ngất - Thằng lớn hơn chú mày cả ngàn tuổi anh vẫn gọi bằng nhóc luôn đấy! Kofu-kun, nhóc có chắc là nhóc chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi không?
- Anh...
- Thôi được rồi mà! - Thấy sự việc đã bắt đầu căng, Izu vội nhảy vào can ngăn - Mới gặp nhau có chút xíu mà gây nhau thì không hay đâu! Từ từ làm việc chung rồi hiểu nhau hết thôi! Bây giờ hai người ngồi đây, đợi một chút, Izu chạy đi mua đồ ăn trưa. Tuyệt đối không được cãi nhau đó, không là Izu giận luôn cả hai!
Kofu ngoan ngoãn nghe theo. Anh nhìn Izu bằng ánh mắt trìu mến:
- Được rồi! Tớ hứa!
Izu cố nặn ra nụ cười thật tự nhiên rồi bước ra cửa, vừa đi vừa quay lại hỏi:
- Dara-senpai, anh biết còn bao nhiêu người chưa đến nữa không?
Dara gọi với theo:
- Ba mạng... Nhưng anh nghĩ là em không cần mua cái gì đâu, Izu-san...
Kofu quắc mắt nhìn Dara, thật sự rất muốn gắt một câu:
- Anh bớt nhoi đi được không?
Bất chợt...
- Ái da...
Bịch...
Cặp bàn tọa của Izu lại bị nên xuống đất, đau điếng. Izu có cảm tưởng như nó sắp nát đến nơi...
Kofu hoảng hồn chạy lại đỡ cô gái. Còn Dara thì chép miệng:
- Anh đã nói rồi mà...