Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 134: Chương 134: Hội trưởng! Mochi nổi điên rồi!




Trong đêm khuya thanh vắng, trước cửa phòng Izu chợt vang lên tiếng la thất thanh cùng tiếng đập cửa liên hồi:

- Cứu... cứu với, Hội trưởng. Mochi nổi điên rồi!

Izu đang ngủ ngon thì liền bị hàng loạt âm thanh khẩn trương kia kéo dậy. Cô dụi mắt chống tay ngồi lên. Hai cô gái cùng phòng cũng bị đánh thức. Miko ngạc nhiên:

- Có chuyện gì vậy?

- Cứu, Hội trưởng ơi! Mochi đột nhiên đánh người búa xua luôn rồi. Tớ may mắn, có thằng nhóc khối Mười giúp nên mới chạy kịp đến đây, chứ không là cũng thê thảm rồi.

Izu vừa nghe trình bày xong, liền khẩn trương khoác vội chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi chạy thẳng ra ngoài, không khỏi lo lắng:

- Sao lại như thế? Cậu ấy ở đâu?

- Bên đó! - Nam sinh dường như vẫn còn rất sợ hãi, tay run run chỉ về hướng khu phòng của nam.

Izu chỉ còn kịp dặn Miko và Akina ở yên trong phòng, bản thân thì tức tốc chạy ngay về phía bạn nam cùng lớp vừa chỉ, trong lòng rối bời, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa. Cậu nam sinh ở lại, còn chưa kịp thở phào thì chợt, một bàn tay thon dài từ đằng sau vươn tới bịt kín miệng cậu. Một mùi hương dễ chịu nhanh chóng lan tỏa, khiến cho cả cậu lẫn hai cô gái trong phòng kia ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn quên sạch những chuyện vừa xảy ra.

- Onii - chan, Mochi thật sự bị trở về trạng thái mắt bạc sao?

Jun đứng sau Sal, người vừa phát tán hương liệu gây mê vào trong không khí, nghiêng đầu lo lắng.

- Ừm. Có vẻ như có ai đó đã cho anh ta uống rượu, trùng hợp là lại vào ngay đêm trăng tròn thế này. Không còn nhiều thời gian nữa, đi thôi!

- Vâng!

Jun ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi hối hả chạy theo sau anh trai của mình.

---

Nhờ vào năng lực đặc biệt của mình, Izu không mất quá nhiều thời gian để chạy đến đúng địa điểm. Tuy nhiên, cảnh tượng mà cô thấy trước mắt, là một bãi chiến trường tan hoang: nam sinh lớp cô nằm ngất ngổn ngang khắp nơi với đủ loại tư thế, như thể bị đánh văng mỗi người mỗi góc, thức ăn nước uống đổ tràn lan, ly chén văng tứ tung, nhiều chiếc dĩa bể nát. Cảnh tượng thê thảm này khiến cho Izu vừa hoảng hốt vừa loạn óc, chẳng hiểu vì sao ở cái thời điểm mà đáng lẽ ra mọi người phải đi ngủ thì mấy người này lại tụ tập ở đây. Với lượng thức ăn búa xua trên mặt đất thế này, có lẽ là họ tự tổ chức một bữa ăn riêng, nhưng mà... sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?

Cô gái lo lắng định tiến lại kiểm tra tình hình của các nam sinh thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ đằng sau:

- Để anh lo liệu cho họ. Em trở về nghỉ ngơi trước đi.

Izu quay lại. Là Dara, bên cạnh còn có Aoi, Kenjo và Kasumii nữa. Có lẽ họ cũng bị vụ lùm xùm này đánh động. Tuy nhiên, nói cô trở về nghỉ ngơi trong hoàn cảnh như thế này, chắc là cô không làm được.

- Vâng! Phiền anh lo cho họ nhé. Em phải đi tìm Mochi.

Dứt lời, cô gái trở gót chạy biến về phía rừng cây. Không hiểu sao, cô lại cảm giác được là anh ở đó...

Dara cũng không kịp cản cô lại. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất sau những tán cây dày đặc, anh chỉ còn biết thở dài, mong cho tên tiểu hồ ly đó đã kịp thời di dời thằng nhóc nguy hiểm đó.

---

Izu cứ chạy mãi trong đêm tối. Đôi dép nhựa cô xỏ bừa trong lúc vội vã không thể nào bảo vệ tốt cho đôi chân mảnh mai, vô tình để cho cỏ đá xước vào đau rát, nhưng Izu như không chút để tâm đến chuyện đó, vẫn hớt hải tìm kiếm. Từng cơn gió đêm mang theo cái lạnh rét buốt quất vào mặt, xuyên qua lớp áo khoác và lớp áo ngủ mỏng manh, ngấm vào từng tấc da thịt của cô. Gió đêm ở núi Phú Sĩ, đâu phải một cô gái nhỏ nhắn như Izu có thể chịu đựng, thế nhưng cô vẫn mặc tất cả, hai tay cứ thế không ngừng vẹt những tán cây che lối để tiến lên phía trước. Cô cảm giác được trong chuyện này, nhất định là có điều gì đó bất thường. Mochi mặc dù trông hơi khó gần thế thôi, nhưng cậu ấy vẫn là người điềm đạm, không phải kẻ thích lấy sức mạnh chèn ép kẻ yếu. Chắc chắn cậu ấy sẽ không ra tay đả thương người khác nếu không có lý do gì đặc biệt. Cậu ấy... còn không tiếc mạng sống của mình để cứu cô cơ mà...

Mochi... Mochi... Bình tĩnh nhé! Tớ đến ngay đây!

---

Về phần Shippo, sau khi phát hiện ra chủ nhân không có ở trong phòng, tự nhiên lại có linh cảm không lành, vừa chạy ra ngoài đã nghe hàng loạt tiếng la ó vang lên thất thanh. Vừa chạy đến nơi, một thân người đã bay vèo tới, cũng may là cậu nhanh tay đỡ kịp chứ không thì anh ta cũng bay vài cái răng tiền đạo là ít.

Ở nơi đó, giữa bàn tiệc tan hoang, vị chủ nhân đang kính của cậu vẫn đang hiên ngang đứng đấy, nhàn nhạt buông hai tiếng:

- Quá yếu!

Shippo kinh hãi trợn tròn mắt, không phải vì câu nói cộc lốc không đầu không đuôi của Mochi, mà là vì... tia nhìn lạnh lẽo ấy...

Một cặp mắt màu bạc đáng sợ!

Chết tiệt! Mấy thằng ngu này chắc chắn là đã cho ngài ấy uống rượu rồi.

Câu này Shippo chỉ dám chửi thầm trong bụng. Tai ngài ấy thính lắm, nếu như hiểu nhầm là cậu mắng ngài ấy thì chỉ có nước về chầu tiên tổ. Mà cái dàn tiên tổ của cậu ấy hả? Thà là hồn phi phách tán chứ đừng hòng mà cậu chịu chầu nhé!

- Mo... À không, Tsu - sama, xin hãy bình tĩnh lại.

Shippo có chút run người khi đánh động đến cái tảng băng đáng sợ kia, và cậu thành công thu hút ánh mắt lạnh lẽo của Mochi:

- Ngươi là ai?

- Tsu - sama, Shippo biết là ngài không nhận ra Shippo, nhưng... xin hãy tin lời Shippo, những người ở đây hoàn toàn không phải đối thủ của ngài đâu.

- Vậy, là ngươi sao?

- Á á, không phải không phải, ngài nghe Shippo nói hết, đừng động tay động chân. Shippo là... chỉ là người đến để... dẫn ngài đến chỗ có đối thủ của ngài thôi.

- Đối thủ?

- Vâng, đúng thế, đối thủ... đang đợi ngài bên đó, để Shippo dẫn đường.

Dứt lời, Shippo liền tiến về phía khu rừng. Cậu dư biết rằng, chẳng bao lâu nữa thì cậu sẽ nhừ tử thôi, nhưng mà... còn hơn là để chủ nhân làm loạn lên rồi bị Thiên Giới kết tội. Cái thân tội nghiệp này... đành phải hi sinh vậy. Chủ nhân dù sao cũng không có thảm sát ai, còn giữ được cái mạng gặp ngài Sal nhờ cứu chữa là còn sống, tuy nhiên, cảm giác thật không hề dễ chịu chút nào khác. Cậu thề, cậu mà truy ra đứa nào chuốc rượu ngài ấy, cậu sẽ dần cho tên đấy một trận mềm xương mới thôi.

- Hắn đâu?

Mochi đứng giữa một khoảng đất trống với những bụi cỏ dại mọc vô tổ chức cao qua mắt cá chân rải đầy xung quanh. Shippo ngay lập tức đập tay xuống dưới đất, một vòng sáng đỏ rực với đường kính trên dưới năm mét chớp mắt hiện ra, nhấp nháy lóa mắt. Ngay lúc đó, Izu vừa vén một tán cây bước tới một bước. Trước mắt cô, chính là người mà cô đang hối hả tìm kiếm...

Dưới ánh trăng vằng vặc soi rọi, bóng dáng dong dỏng của anh càng trở nên ma mị hơn bất cứ lúc nào. Đôi mắt bàng bạc nhàn nhạt liếc tới, khiến cho Izu đã lạnh lại càng cảm thấy lạnh hơn. Người trước mặt, rõ ràng vẫn là Mochi, nhưng tại sao... cô lại có cảm giác, kia là một người hoàn toàn xa lạ. Cả đôi mắt kia nữa... Cái màu hổ phách cuốn hút quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là màu bạc... màu sắc đặc trưng của thành thành viên nhà Tian.

Tại sao... tại sao chỉ sau có vài tiếng đồng hồ, anh lại thay đổi nhiều như vậy chứ?

Và... cái nhìn đó của anh, rõ ràng là đang nhìn một người xa lạ. Không hiểu sao, tự nhiên Izu lại có cảm giác mất mát. Cô cắn môi, bước lên vài bước:

- Mochi - kun, cậu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?

- Senpai, đừng đến đây!

Shippo vừa quay lại, hoảng hốt khi thấy Izu đang tiến tới, vội hét lên, nhưng đã quá muộn, cô gái đã bước qua vạch ranh giới đó, chính thức lọt vào vòng tròn mà cậu vừa tạo ra. Chàng trai sửng sốt lao tới toan đẩy cô ra thì vòng tròn chợt nhấp nháy...

Chỉ thấy cả khu vực ấy lóe sáng một cái.

Và chợt tắt.

Cả ba nhân ảnh biến mất như chưa từng tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.