Nằm ngoan ngoãn như con mèo mướp trên chiếc giường trải drap màu hồng nhạt của mình, Izu nhắm nghiền mắt cố ngủ. Nhưng có vẻ như cô đã ngủ đủ giấc nên khó có thể chợp mắt thêm được xíu nào nữa. Bất giác đôi mí mắt của cô bật mở.
Cái quái gì thế này? Sao tự nhiên mình lại răm rắp nghe theo hắn như vậy chứ?
Cô cũng chẳng hiểu mình vừa bị cái khỉ gì nữa. Chỉ biết rằng lúc đó, lời của Mochi đối với cô là tuyệt đối.
Izu bước xuống giường, chải tóc gọn gàng rồi vô tắm rửa, vệ sinh cá nhân luôn.
Khi cô mở cửa ra ngoài, Mochi vẫn ngồi đó. Anh không sử dụng laptop hay điện thoại, cũng không nằm ườn ra bàn như Izu đã nghĩ. Anh chỉ đang ngồi lặng lẽ thơ thẩn, trên tay là một chiếc trâm cài tóc kiểu dáng cổ xưa có đính một bông hồng trên đó. Cô không biết nó làm bằng gì, nhưng trông có vẻ như nó đã rất cũ rồi. Cô cũng chẳng biết nó là của ai, nhưng xem chừng nó đang tỏa ra một thứ mị lực nào đó lớn lắm. Nó khiến cho ánh mắt của chàng trai kiêu hãnh kia không thể rời ra được mấy cái đường nét tinh tế mà quyến rũ ấy. Một ánh mắt hoài niệm...
Phảng phất một chút buồn...
Hình như nỗi buồn ấy da diết lắm, khó quên lắm.
Chưa bao giờ Izu thấy cậu bạn tóc bạch kim ấy như vậy.
Hắn ta mà cũng biết buồn sao?
Tới khi Izu bước gần sát bên cạnh thì Mochi mới giật mình trở về với thực tại. Anh cất vội chiếc kẹp tóc đi, đôi môi lại nở nụ cười cứ như nãy giờ không hề có chuyện gì xảy ra cả.
- Mới có nửa tiếng thôi thôi, cậu không ngủ sao?
- Tớ không ngủ được nữa. Cậu nên lo cho cái thân cậu thì hơn. Đừng có nói với tớ là cậu thức nguyên đêm đó nha!
- Tớ không sao đâu, thức miết cũng quen rồi! Cậu không ngủ được vậy ra đây ngồi cho vui!
- Ngồi với cậu tổ tăng xông chứ vui gì!
Miệng nói thì nói vậy, nhưng Izu vẫn kéo ghế ngồi cạnh đó.
- Bữa sáng xíu sẽ có người mang tới thôi. Không phải tớ làm đâu, cậu không chê chứ?
Mochi khơi chuyện trước.
- Tớ không khó tính lắm đâu. Nhưng tớ thấy ngại...
Khóe môi chàng trai hơi cong lên:
- Có gì đâu mà ngại! Tớ có bao giờ để cậu nợ không đâu. - Một tay chống cằm, Mochi cười nhẹ - Ngày mai nhé, cho tới hết tuần này, làm bữa trưa cho tớ, ok không?
- Hả? Tớ á? - Izu mắt chữ O miệng chữ A chỉ ngón tay vào mình.
- Chứ tớ đang nói chuyện với ai vậy?
- Nhưng tớ... chắc không làm được như cậu, tớ e là...
- Lo gì, bữa trưa của nhà Tian tất nhiên tớ vẫn làm, cậu chỉ cần lo phần tớ với cậu thôi.
Izu nghe thế, cũng không phản đối gì nữa. Kể ra thì cái điều kiện kia cũng không có gì là khó so với những thứ Izu đã tưởng tượng. Cô cứ nghĩ là hắn sẽ kiếm mấy việc không thể thực hiện cho cô để cô phải nợ hắn suốt đời luôn đấy.
- Được rồi! Hết tuần này là tớ hết nợ cậu đấy!
- Ờ! Tớ sẽ xí xóa hết, tuy nhiên cũng phải tùy vào biểu hiện của cậu nữa. Cậu có thể mượn nguyên liệu của mấy Câu lạc bộ Nấu ăn, tớ bao hết rồi đấy, thích làm món gì thì làm.
Cô gái gật đầu. Điều kiện nghe có vẻ đơn giản thuận lợi là thế, nhưng chả hiểu sao, cứ nhìn cái bản mặt đểu đểu ấy của hắn là cô cứ có cảm giác không ổn.
- Mochi - kun à...
- Hả?
- Cậu với Sal biết nhau được bao lâu rồi?
- Từ năm lên mười. Ờm, mà nói đúng hơn là hắn biết tớ trước.
- Tớ thấy thắc mắc ghê á, Sal - kun hiền lành như vậy sao lại thân với cậu được vậy ha? Đừng có liếc tớ ghê vậy. Tớ nói sự thật thôi à!
- Sự thật? - Mochi gục mặt xuống bàn cười phư phư - Cậu biết hết sự thật sao? Cậu nghĩ hắn đơn giản vậy sao?
- Thì... rõ ràng là như vậy mà!
- Zu - chan à, nếu hắn hiền lành như cậu nói thì còn lâu tớ mới làm bạn với hắn. Không chừng hắn đã táng mạng dưới tay tớ rồi cũng nên.
- Cậu nói nghe thấy ghê quá! Làm gì mà ghê vậy?
Izu càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Chàng trai chép miệng, ánh mắt hoài niệm, hoài niệm dữ dội luôn ấy.
- Cậu không biết đâu, tình bạn của bọn tớ bắt đầu như một ván cược vậy. Tớ đã từng nghĩ hắn thật ngu ngốc vì hắn chả có cơ may gì để thắng được tớ hết. Nhưng mà, mãi đến sau này tớ mới phát hiện ra, tớ vốn đã thua ngay từ khi cuộc chơi còn chưa bắt đầu. Cái tên cáo già đó, ép tớ làm bạn của hắn một cách tự nguyện và mãi mãi đấy.
- Chuyện của cậu... hơi khó hiểu quá, Sal mà ép được cậu sao?
Mochi cười nhẹ:
- Ờ, sự thật thì đúng là vậy đấy. Hắn là kẻ duy nhất trên đời này có thể ép được tớ mà thôi!
Izu xoắn xoắn lọn tóc mai:
- Tớ không biết hai người đã từng như thế nào, nhưng tớ thật sự ghen tị với tình bạn của hai người đó...
Hai bạn trẻ của chúng ta còn nói nhiều lắm. Một cách thật thoải mái và thân thiện. Hình như chưa bao giờ Izu lại cảm thấy tự nhiên như vậy khi nói chuyện với người khác giới, tất nhiên là trừ anh Daizu ra. Izu cũng nhân cơ hội này khơi chuyện để tìm hiểu thêm về gia tộc Tian, nơi mà những con người thoát khỏi ảnh hưởng năng lực của Kofu tập hợp. Tuy nhiên, có vẻ như cô chẳng thu thập được gì nhiều. Mochi trả lời thì vẫn trả lời đấy, nhưng tuyệt nhiên tới đoạn quan trọng thì chàng trai không hề tiết lộ bất cứ thông tin nào về gia tộc huyền bí kia khiến cho Izu càng cảm thấy nghi ngờ. Ngược lại, Mochi lại chẳng hỏi gì cô, có cảm tưởng như là anh đã biết quá rõ về gia cảnh của cô vậy.
Chẳng mấy chốc mà đồng hồ đã điểm năm giờ sáng. Izu là người xuống nhận đồ. Trước khi cô đi, Mochi còn dặn với theo:
- Cậu xuống đó rồi nhìn quanh xem có chiếc xe nào màu đen không, nếu đúng là người nhà của tớ thì hắn sẽ tự đưa bữa sáng cho cậu.
- Ừa, tớ nhớ rồi.
Izu mỉm cười, nhanh chóng xuống sân trường. Lúc đang băng ngang qua khoảng sân rộng có mấy cái bồn hoa xinh xắn, bất chợt điện thoại của cô reo lên bài nhạc chuông quen thuộc No promisses của Shayne Ward. Cô rút chiếc điện thoại ra và nhìn thấy ngay một dãy số quen thuộc trên màn hình:
- A, onii - chan gọi. Alo! Nii...
- Người của ta đã mang đồ tới rồi, bây giờ ngươi muốn gì? Em gái ta sao rồi?
- Ể?
Izu tròn mắt.
Anh trai định bày trò gì đây?
- Onii - chan, em nghe nè, có chuyện gì vậy?
- Em sao rồi, Zu - chan? Em có ổn không? Em yên tâm nha, có anh ở đây rồi, anh sẽ cứu em, em đừng lo lắng gì nhé! - Giọng nói đầu bên kia khẩn trương nghe rõ.
Izu ngạc nhiên chớp mắt:
- Em có sao đâu. Tối hôm qua em có việc nên ở lại văn phòng Hội đồng luôn! Có chuyện gì vậy anh?
- Nghĩa là... không hề có chuyện gì xảy ra!
- Dạ. Em ở trong trường học thì có chuyện gì được.
Nghe cô nói thế, đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi thở phào:
- Vậy thì tốt rồi! Nhớ đừng giấu anh cái gì nhé! Chú Toshi và chị làm vườn Lyly đã mang đồ đến cho em rồi đó.
- Vâng, em đang định ra nhận đây. Chúc anh ngày mới vui vẻ nhé!
Kết thúc cuộc gọi, Izu vẫn ngớ ngớ ngẩn ngẩn không hiểu hôm nay anh trai mình bị cái gì nữa. Lúc cô ra tới nơi, chị Lyly đã òa khóc nhào từ trong xe ra ôm cô cứng ngắc:
- Em ổn rồi, tạ ơn Chúa em không sao, nhớ là sau này đừng có làm chị lo lắng nữa nhé.
Cả chú Toshi cũng rấm rứt quẹt quẹt mắt:
- Cô chủ đáng yêu, nhìn thấy cô khỏe mạnh thế này... tôi vui quá!
Izu lúc này chịu hết nổi, dậm chân:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cả Nii - chan, cả hai người nữa, tui... không hiểu gì hết trơn á!
- Cô chủ không biết gì sao? Hôm qua có kẻ đã dùng điện thoại của cô gọi cho cậu chủ đó. Nội dung thế nào tôi không rõ nữa, nhưng cậu chủ nói cô bị bắt cóc...
- Hả!
Izu há hốc mồm. Kẻ sử dụng điện thoại của cô, còn ai khác ngoài hắn chứ. Cô đành xua tay kiếm đường nói cho qua chuyện:
- À... được rồi, tôi không sao đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Hai người đưa đồ rồi về sớm đi.
- Vâng! Cô chủ nhớ cẩn thận nha! - Cả chú Toshi và chị Lyly đồng loạt cúi đầu.