Izu sững sờ, ngước mắt lên hỏi. Kofu đã đứng đó đợi cô tự lúc nào.
- Tớ không rõ nữa. Tớ đã tìm hỏi quanh đây rồi, chẳng có ai thấy rõ mọi chuyện cả. Chỉ có mấy cô lao công thuật lại rằng, lúc đang quét dọn ở lầu dưới, đột nhiên họ nghe một tiếng Uỳnh rất lớn. Họ còn tưởng là động đất nữa cơ. Một lúc sau thấy có vẻ yên yên, họ mới lên đây xem coi có chuyện gì xảy ra, thì thấy cảnh này đây!
Izu vẫn còn ngỡ ngàng, cô lắp bắp:
- Vậy... sự việc xảy ra từ lúc nào?
- Chừng đầu giờ chiều thôi, khoảng... một giờ!
- MỘT GIỜ? - Izu há hốc mồm - Cậu có nhầm không? Lúc đó tớ với cậu chỉ vừa mới xuống có chút xíu thôi mà!
- Chính xác là như thế đó! Tớ đã hỏi kĩ rồi.
Kofu bước qua cửa, bây giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn hình chữ nhật.
- Cả máy lạnh cũng die rồi, không những thế, tất cả các đồ điện tử trong phòng đều đi tong. Đợt này Hội học sinh đền mệt nghỉ nha!
Izu nhíu mày, cắn cắn môi:
- Thầy Hiệu trưởng có biết chuyện này chưa?
- Tất nhiên là rồi! Mấy cô lao công sau khi thấy cảnh này thì liền gọi bảo vệ trước. Sau đó bảo vệ gọi cho cô Nao. Cuối cùng là cô Nao báo lại cho Hội đồng nhà trường. Hình như Hiệu trưởng giận lắm đó. Thầy nói là chuyện này Hội học sinh sẽ phải giải quyết ngay trong tuần. Hừ! Tự nhiên lòi đâu ra cái chuyện quái đản này!
Izu không nói gì, lặng lẽ tiến lại gần quan sát hiện trường. Những vết cắt rất ngọt tạo thành hình chữ X đã khiến chiếc cửa trở nên thảm hại như thế này đây. Cả cái bản lề bằng hợp kim cực tốt cũng bị cắt như bùn. Thật sự, Izu chẳng thể nào hình dung được thứ hung khí nào trên đời có thể làm được việc như thế!
- Izu nè! - Kofu bất chợt lên tiếng. Anh tiến lại gần cô gái - Tớ thật tiếc khi phải nói ra điều này, thời gian xảy ra vụ việc kể từ lúc tụi mình rời khỏi Hội phòng, không quá bao nhiêu phút đâu. Có lẽ... cậu cũng đoán được phần nào về thủ phạm nhỉ? Hay là những thủ phạm cũng nên.
Izu thoáng suy tư. Đây cũng là điều khiến cô băn khoăn nãy giờ. Nhưng cô thật sự không muốn kết tội người khác khi không có chứng cứ. Kofu lại tiếp. Dáng vẻ như đã nắm chắc được thân phận của thủ phạm vậy:
- Theo đoạn ghi hình mà camera đã truyền tải, cho đến lúc nó bị hư, chính xác là lúc 12 giờ 58 phút , thì những người còn ở lại trong Hội phòng chính là họ!
Nói đoạn, Kofu xoa xoa cằm:
- Mặc dù tớ chẳng nhận ra được điều gì bất thường trong đoạn băng ghi hình cả, cũng chả hiểu tại sao cái camera thuộc hàng hiện đại cao cấp đó lại tự nhiên lăn đùng ra chết nữa! Tớ cứ có cảm giác, có một năng lực vô hình nào đó đã gây ra chuyện này!
Trong đầu Izu lúc này đang nhớ đến ba cái bóng kì lạ phóng xuống từ tầng năm, tầng của Hội phòng, mà cô thấy lúc đó.
“Liệu thứ mình thấy lúc đó có liên quan gì đến chuyện này không?”
- Đừng lo! Tớ sẽ hỏi cho ra lẽ việc này. Nếu không giải quyết được vấn đề, nhà Haru sẽ lo liệu hết. - Izu kết luận cái rụp.
- Không, sao làm vậy được, để tớ…
- Tớ là Hội trưởng. Và tớ đã quyết định vậy rồi! cậu chỉ cần về giải quyết tốt những nhiệm vụ của Hội học sinh là được rồi.
Dứt lời, cô gái trở gót đi thẳng ra thang cuốn, không để Kofu kịp phản ứng thêm câu nào nữa. Chàng trai nhìn theo cô gái cho đến khi cô khuất bóng, mới thở dài quay bước theo hướng ngược lại, hướng gara để xe của nhà trường. Anh không hề biết rằng, lúc anh vừa mới đi được một đoạn cỡ vài chục mét thôi, thì đằng sau anh, ngay vị trí cửa Hội phòng, hai bóng người lờ mờ hiện ra. Đó là hai chàng trai thanh tú với gương mặt giống nhau như hai giọt nước. Một người có mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng, thần thái uy nghiêm khác thường. Người còn lại thấp hơn một chút, sở hữu mái tóc ngắn màu xám tro, trên môi nở một nụ cười thánh thiện như thiên thần…
---
Quả không ngoài dự đoán của Izu, trên bãi cỏ huyền thoại ấy, đã có một nam sinh điển trai nằm ung dung thảnh thơi tự bao giờ.
- Mochi-kun! Biết ngay là cậu ở đây mà!
- Bộ thích tớ hay sao mà kiếm nhau hoài vậy!
- Hả?
Mochi phang ngay một câu làm Izu đơ người cứng họng, cứ như là cô vừa bị hóa đá vì vô tình nhìn vào đôi mắt của Medusa trong thần thoại Hy Lạp. Phải mất vài giây cô mới trở lại thực tại được:
- Ảo tưởng sức mạnh. Cậu chắc không bao giờ bỏ được cái thói ăn nói linh tinh ấy phải không? Ngồi dậy đi! Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.
- Không thích ngồi có được không?
- Bộ cậu không được ba mẹ dạy rằng vừa nằm vừa nói chuyện trong khi người khác đứng là rất bất lịch sự sao?
Im lặng!
Mochi đột nhiên im lặng đến đáng sợ!
Izu vội đưa tay tự bịt miệng mình lại. Cô sực nhớ ra một chuyện.
Vào cái lần đầu tiên gặp Sal, cậu ta đã tiết lộ một chút về bạn thân của mình:
- Cậu ấy ở với tớ!
- Ủa, vậy cha mẹ cậu ấy đâu?
- Mất lâu rồi!
Izu cắn môi, thật sự rất muốn nói xin lỗi Mochi, nhưng cô chẳng biết mình nên mở miệng như thế nào.
- Tớ có thể lịch sự với một con nhỏ hễ cứ gặp nhau là lại hét vào mặt tớ sao?
- Kh... không muốn thì cứ nằm yên đó! Tớ muốn hỏi cậu một câu!
Izu xuống giọng, nhẹ nhàng đến mức khiến Mochi nổi hết cả da gà. Anh khẩn trương ngồi phắt dậy:
- Đổi ý rồi, giờ thích ngồi! Tớ không thể chịu nổi cái giọng kinh dị ấy của cậu đâu!
Izu nghe xong, máu nóng trào tới đỉnh đầu. Cô dậm chân hét:
- Cậu ngồi hay nằm thây kệ cậu! Trả lời tớ, chuyện cái cửa ra vào ở Hội phòng là sao hả?Rồi cả mấy cái đồ điện xung quanh nữa. Chắc chắn cậu biết đúng không?
- Cửa? Đồ điện? - Mochi cười nửa miệng - Nó làm sao cơ?
Tai thì nghe Mochi nói như thế, nhưng mắt nhìn cái kiểu cười đáng ghét đó, Izu đã đoán chắc tới chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm rằng cái kẻ quái thai trước mặt cô có liên quan đến vụ này.
- Cậu đừng có chối! Hai đứa bọn tớ mới đi có một chút thì liền có người phát hiện cái cảnh tan hoang ở Hội phòng: cửa bị cắt thành bốn mảnh, đồ điện đều ngưng hoạt động. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả?
Nghe cái cụm từ “hai đứa bọn tớ”, tự nhiên Mochi cảm thấy khó chịu. Anh nhíu mày:
- Hay nhỉ! Hội trưởng và Hội phó rủ nhau trốn về trước khi kết thúc buổi họp. Bây giờ xảy ra chuyện lùm xùm thì đổ cho bọn này phải không?
Izu đỏ mặt, gân cổ cãi:
- Cậu nói vậy mà nghe được à? Bọn tớ có việc mới bất đắc dĩ phải về sớm như thế, mà tớ về trước có chút xíu chứ bao nhiêu đâu! Cậu… nghĩ gì thế hả? Với lại thời gian từ lúc tớ đi cho tới khi chuyện này xảy ra thật quá ngắn. Cậu nói tớ phải giải thích thế nào cho hợp lí đây?
Izu ức chế tuôn luôn một tràng. Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình phải thanh minh như vậy nữa, chỉ biết là bản thân cảm thấy rất bực bội khi nghe Mochi nói như thế.
- À à! Ý cậu là tớ có dính dáng tới chuyện này phải không? - Mochi thản nhiên như không, ngửa mặt lên ngắm những tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua tán cây anh đào, đôi mắt màu hổ phách nheo nheo lại, đẹp đến mơ màng - Vậy cho tớ hỏi lại một câu nhé! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tớ... hung thủ lấy cái giống gì để chẻ cánh cửa dầy cui đó vậy?
Izu cứng họng. Đây cũng là điều khiến cô băn khoăn mãi. Mochi cười nhẹ, cầm lấy cặp đứng dậy:
- Hội trưởng à, cậu cần gì phải lo mấy cái chuyện nhỏ nhặt đó chứ. Có khi bây giờ Hội phòng đã trở lại như ban đầu rồi cũng nên!
- Trở lại như ban đầu? Cậu đừng có đùa kiểu đó. Tớ nhất định sẽ làm rõ...
- Bỏ đi, Zu-chan! - Mochi bước tới xoa đầu cô gái - Cậu chưa đủ bận hay sao. Cứ để bọn này lo liệu. Cậu chỉ cần làm tốt công việc của Hội học sinh là được.
Dứt lời, Mochi rảo bước trên con đường trải đá. Izu đơ người. Câu vừa rồi, cô nhớ là mình mới nói với Kofu hồi nãy thì phải. Mà... cô là Hội trưởng, sao lại để cho hắn, một tên đáng ghét chỉ giữ chức vụ thành viên Hội học sinh dắt mũi dễ như không thế nhỉ?
- Cậu đi đâu đó? Tớ còn chưa nói xong mà!
- Chẳng phải cậu chỉ hỏi tớ có một câu thôi sao? - Miệng trả lời, chân thì vẫn bước.
- Nhưng chuyện vẫn chưa ra đâu vào đâu hết! Cậu mà không nói rõ thì tớ sẽ theo ám cậu cho tới khi xong chuyện thì mới thôi đó! - Vừa uy hiếp Izu vừa lót tót chạy theo.
- Tớ đi vệ sinh! Thích thì cứ việc ám. Tớ không phiền đâu!
- ĐỒ KHÙNG BIẾN THÁI!
Vèo...
Tiếng hét chói tai vừa dứt thì cái giỏ hồng đáng thương của Izu đã rời tay cô bay vút về phía chàng trai.
Soạt.
Chiếc giỏ lại một lần nữa bị Mochi tóm gọn. Anh quay lại. Và trên gương mặt điển trai ấy thoáng ẩn hiện một nụ cười mê hoặc:
- Có lẽ tớ phải dạy cho cậu một bài học với tiêu đề Không được vứt đồ linh tinh nhỉ?
Dứt câu, Mochi lè lưỡi rồi quay đầu bỏ chạy. Izu đang bị nụ cười của chàng trai làm cho ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp. Đến khi Mochi chạy được chừng hơn chục mét thì cô mới bừng tỉnh, vội vàng phóng theo hét oang oác:
- TRẢ GIỎ ĐÂY! ĐỒ QUÁI THAI BIẾN THÁI ĐÁNG GHÉT!