- Xin lỗi... Em xin lỗi!
Không gian tĩnh lặng bỗng bị khuấy động nhẹ vì một giọng nói mang đầy vẻ hối hận:
- Là tại em. Em thật sự xin lỗi. Em biết lời xin lỗi của em cũng không có ý nghĩa gì trong hoàn cảnh này, nhưng... thật sự thì em không biết nói gì hơn. Em là kẻ đã đẩy cả tam giới vào chỗ nguy hiểm vì sự ích kỷ của bản thân. Em chỉ sợ... cái mạng của em không đủ để sửa chữa sai lầm này... A...
Giữa trán Mochi đột ngột nhói đau lên một cái. Hiển nhiên là có ai đó đã ra tay. Dara nhíu mày trỏ trỏ đôi đũa vào anh:
- Nhóc đó, biết là ăn đòn rồi mà mãi không bỏ được cái tật nhai lại chuyện cũ. Đã làm rồi thì bây giờ có hối cũng muộn màng. Nhóc giữ cái sự hối hận ấy để mà nhắc nhở bản thân về một thời trẻ trâu đi. Cái cần hiện nay là giải quyết hậu quả. Một cái mạng của nhóc á hả? Anh nói thẳng nhé, chắc chắn là không đủ cho Chúa Quỷ tráng miệng nữa. Nhưng còn mấy cái mạng xung quanh nhóc đây, nhóc để đi đâu vậy hả? Nhóc nghĩ rằng tụi này đến đây để chơi chắc?
- Đừng có tính tôi vào! - Aoi ở giữa lạnh lùng chen vào - Tôi đến đây chỉ là để liên lạc, quan sát và chờ thời mà thôi. Nếu có ai kia chết đi thì hiển nhiên tôi sẽ được tự do. Ngu gì mà lao mình vô nguy hiểm chứ!
Dara liếc xéo cái kẻ vừa phát ngôn một cái, rồi lơ đẹp, chống tay chồm tới chỗ Mochi, nhẹ nhàng đưa bàn tay thon dài lên nâng cằm chàng trai tới gần sát mặt mình:
- Mochi, anh biết nhóc sắp sửa phun ra mấy câu đại loại như Mọi người không được mạo hiểm, tất cả hãy để em gánh hay Đây là trách nhiệm của em, em phải giải quyết dù có hi sinh. Nghe cho kĩ nè nhóc: Lí do mà Thượng Đế không nhúng tay vào việc này thực chất là để thử thách anh. Nếu anh không thể hiện cho tốt thì đừng hòng cái lão ấy chịu về hưu nghỉ ngơi giùm. Nói tóm lại, mục đích anh tham gia với nhóc là vì Ngôi vị, vậy nên nhóc đừng có cố làm những điều cản trở anh nữa. Và nhớ cho kĩ một điều này...
Giọng Dara đột ngột trầm hơn hẳn:
- Đừng bao giờ chết trước anh đấy!
Mochi thoáng ngạc nhiên. Rồi một nụ cười ấm lòng nhanh chóng lấp đầy vẻ mặt ngạc nhiên ấy. Anh đáp nhẹ:
- Tuân lệnh, onii - chan!
- Uầy uầy! Tránh ra cho tôi gắp thức ăn cái. Đang giờ ăn đấy, và tôi không có hứng thú coi Yaoi lúc này đâu. - Giọng nói khó chịu của Aoi chợt vang lên.
Dara quắc mắt quay sang:
- Con quạ khuyết tật kia, đây là nhà của ta, ta muốn làm gì ta làm. Cái thứ ăn nhờ ở đậu mà khoái lên tiếng xỉa xói chủ nhà nhỉ?
- Bộ ngươi tưởng ta muốn ở cùng ngươi lắm à? Ta thật sự muốn phát mửa với cái kiểu cách gia trưởng độc đoán của ngươi lắm rồi đó. Cái đồ lừa đảo chết tiệt, ngay cả yêu quái cũng không tha! Nếu thấy ta phiền thì giải ấn cho ta đi giùm đi! Như vậy coi như ngươi còn gây được chút ấn tượng tốt với ta.
- Ơ hay! Ngươi nhìn mặt ta xem có giống như kẻ đang khấn cầu ấn tượng tốt của ngươi không? Do ngươi mê gái tự trông gà hóa cuốc, còn đổ lỗi cho ta là sao? Nếu như hôm đó ta không tới kịp thì ngươi đã trở thành một con quạ khét rồi, bây giờ còn có thể ở đây mà đấu võ mồm với ta được ư? Đã không biết dập đầu cảm tạ ta, còn to mồm vu khống ân nhân của mình nữa...
- Nếu không có ngươi xuất hiện thì còn lâu ta mới bị lọt vào cái bẫy đó nhá! Còn lâu cái bọn đó mới có thể đủ trình giết ta nhá cái tên bán nam bán nữ kia!
Dara đột ngột đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng:
- Á à, cái đồ quạ thối! Chính ngươi cầu xin sự giúp đỡ của ta, bây giờ được việc rồi thì trở mặt nói ta lừa đảo, còn dám mắng ta là bán nam bán nữ. Đúng là không thể tin được cái ngữ yêu quái tráo trở nhà ngươi!
- Không tin được thì thả ta đi giùm luôn đi! - Aoi cũng cắm phập đôi đũa xuống bàn rồi đứng bật dậy - Ta thèm đi với ngươi lắm à. Cái ngữ thần thánh như ngươi chắc là tốt đẹp hơn ta?
- Ngươi thích trả treo với ta sao? Vốn định tha cho cái miệng thúi nhà ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều mà khớp mõm lại. Muốn ly khai khỏi ta? Nói cho ngươi biết, đừng hòng ta giải ấn cho ngươi. Ta cho ngươi mất tự do cả đời luôn.
Roẹt.
Một đôi cánh đen chợt mọc ra từ sau lưng Aoi với tốc độ kinh ngạc. Mochi đưa mắt liếc sang một cái, không giấu được vẻ ngán ngẩm trên gương mặt. Anh chép miệng, lẩm bẩm:
- Lại nữa rồi...
Nghiến hàm răng sắc nhọn, Aoi bấu mấy cái móng đen tuyền thon dài trên tay lại nghe cái cách:
- Nhất định không chịu giải ấn cho ta ư? Được thôi! Ta sẽ tự giải thoát cho mình. Đơn giản là chỉ cần giết chết chủ nhân thôi phải không?
- À há! Hôm nay ngươi ngon lắm. Dám bật ta luôn. Đôi cánh ấy ngươi quên là từ đâu ra rồi à? Được! Đồ của ta thì ta lấy lại nhé. Nhắm đủ sức thì cứ lao vào! Để xem ta bẻ trụi cánh nhà ngươi như thế nào!
Chỉ trong tích tắc, nhân ảnh Dara lóe lên một cái sáng lòa. Một thanh quang kiếm với những đường vân lấp lánh tuyệt đẹp ngay lập tức hiện ra bên tay Dara, combo thêm cái vòng sáng trắng lóa mắt lơ lửng trên đầu.
Ngay lúc cả hai chuẩn bị lao vào nhau thì bỗng căn phòng lại sáng lóe thêm một lần nữa. Chỉ kịp thấy một vòng tròn ma pháp màu bạc xuất hiện.
Choang một cái...
Cả hai nhân ảnh một trắng một đen bị bắn ra ngay khỏi phòng ăn một cách không thương tiếc. Đâu đó có tiếng loảng xoảng ở gian ngoài. Chẳng biết hai cái bóng vừa bị bắn ra ngoài kia đã đụng vào thứ gì nữa. Jun thở hắt ra, phán phũ phàng:
- Anh phong ấn luôn cửa ra vào luôn đi Mochi! Bữa nào cũng vậy, phá bữa ăn của anh Sal mãi thôi...
Mochi thu tay về. Bàn tay còn bốc lên mấy vệt khói trắng lạnh buốt. Hiển nhiên đây là người vừa mới ra tay. Anh chép miệng:
- Họ bận đánh nhau, chẳng vô đây nữa đâu! Nên cũng không cần phí sức tạo kết giới. Chúng ta ăn tiếp thôi...
Sal cười nhẹ, nhấp một ngụm trà:
- Ta không nghĩ vậy đâu...
Mochi ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi lại thì sống lưng đã đột ngột lạnh toát. Đâu đó hai bên tai anh là hai giọng nói trầm trầm quen thuộc mang theo luồng sát khí rợn người:
- Mochi à, nhóc thật là gan. Dạo này có vẻ như anh ít quan tâm đến nhóc quá, chắc đã làm nhóc buồn phiền nên mới ngứa ngáy tay chân như vậy. Đừng buồn nữa nha! Anh thật sự đang rất muốn hỏi thăm sức khỏe của nhóc một chút!
- Mochi - kun, tôi đang rất chán đây. Tự nhiên hôm nay tôi muốn biến một Mặt trăng tròn trở nên khuyết đi đó...
Choang choang.
Hai lá chắn bằng băng vĩnh cửu chớp nhoáng đã chắn trước mặt Dara và Aoi. Mochi không nói không rằng đã vụt phóng mất dạng.
- Đuổi theo nhanh!
Hai bóng dáng một đen một trắng nọ không ngần ngại, cũng phóng theo Mochi ra ngoài. Sal cười khổ:
- Jun à, dự là anh sẽ phải sửa chữa lại ngôi nhà này mệt nghỉ luôn...
Jun phụng phịu sà vào lòng anh trai:
- Ghét ghê á, lần nào cũng vậy! Ba người đó một khi đã choảng nhau thì... còn ai mà cản nổi nữa chứ! Nhưng mà, nii - chan đừng bận tâm. Để coi xíu nữa có gì giúp được thì em giúp anh nhé!
Sal mỉm cười, ừm một tiếng, rồi dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc xanh như nước của Jun. Cô gái nhỏ hạnh phúc nhắm nghiền mắt lại, chìm vào giấc mộng đẹp, thật đẹp...
Và lẽ tất nhiên, cô quên sạch mấy lời vừa nói với Sal...
Ánh mắt Sal ấm áp ngắm cô em gái đang say ngủ trong lòng mình, bất giác thoáng hiện tia bi thương.
Không phải là do Jun mê ngủ mà bỏ anh lại một mình đâu, vì chuyện này cũng xảy ra thường xuyên rồi.
Chỉ là... anh vốn không đáng để Jun quý mến như thế.
Kẻ sinh ra từ hư vô, vốn ngay từ đầu đã chẳng có giá trị rồi...
Hàng mi dài của chàng trai khẽ chớp. Anh ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp như bảo ngọc khẽ xáo động:
- Cha à! Cha vẫn đang dõi theo con chứ...