Ngồi trên xe cô gắt lên với anh ta, anh ta mặc kệ cô nói. Đến khi cô nói chán lại ngồi im. Anh ta chở cô ra ngoại ô, đến nơi a ta xuống xe.
- xuống đi
- đây là đâu vậy?
Cô nhìn xung quanh, a ta chở cô đến một bãi cỏ ngoại ô, bên cạnh hồ điều hoà của thành phố. Tác giả thu huong. A ta ngồi ghế đá bên cạnh hồ, cô cũng ngồi xuống.
- thằng đó hôm nay là ai?
- hửm...
Nghe anh ta nói khiến cô bất ngờ quay sang nhìn a ta.
- tôi hỏi thằng lúc nãy đứng cổng trường cô là ai?
- tôi k biết
- cô k biết mà nó lại cầm hoa tỏ tình với cô à
- tôi k biết thật?
- tôi mà k đến kịp thì chắc cô cũng nhận lời làm bạn gái thằng đó luôn nhỉ???
A ta nhếch môi cười
- a đừng nghĩ ai cũng như anh, ai cũng yêu cũng cặp kè, cũng lên giường được.
- cô....
Anh ta đứng dậy tiến lại gần hồ châm điếu thuốc hút. Chẳng lẽ cô nói sai, anh ta giận chắc, sự thật là vậy cô đâu có nói sai hay nói láo đâu mà phải sợ nhỉ.
Nhìn từ đằng sau a ta thật cô đơn, cô chầm chậm bước lại phía a ta. A ta nhả ra một làn khói trắng ánh mắt nhìn ra hồ hỏi cô
- cô đã từng yêu ai chưa???
Câu hỏi của anh ta khiến cô im lặng, anh ta cũng im lặng như cô, xung quanh chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạc lá cây.
- đã từng
- bây giờ còn yêu k?
- .....
Cô k trả lời, lồng ngực bắt đầu nhói lên một cái, anh ta hỏi tiếp
- cậu ấy đâu?
- chết rồi
Câu trả lời của cô khiến cho trái tim a ta chững lại vài nhịp. A ta quay sang cô, ánh mắt buồn xa xăm ấy, anh ta rất muốn một lần được nhìn ánh mắt đó cười.
- tại sao?
- bị tai nạn, vì che chở cho tôi, vì bảo vệ tôi nên chết.
Cô nói, ngửa mặt lên để ngăn những giọt nước mắt rơi. Cả hai rơi vào im lặng, chẳng ai nói với ai nửa lời. Cứ đứng như thế, cho đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối mới lên xe quay trở về.
Hôm sau cô đi học, vừa đến lớp Trinh lại xấn lấy cô nói chuyện.
- ê hôm qua bà từ chối a Tuấn à
- Tuấn nào vậy?
- Tuấn hôm qua tặng hoa tỏ tình với bà ấy.
- ừ
- tại sao vậy?
- mình k thích.
- tiếc quá à. Mình mà là cậu là cũng đồng ý luôn đấy.
- vậy cậu chủ động theo đuổi a ta đi
Cô cười, Trinh nhún vai quay về chỗ mình, cô vừa giở sách ra thì có một người bước lại phía cô.
- mày là Chi?
Cô ngẩng mặt lên là cô gái hôm qua, cô mỉm cười chào
- vâng e là Chi ạ, chị là...
Cô còn chưa nói hết câu thì một tiếng “bốp” vang lên. Một bên má in hằn vết đỏ của bàn tay.
Đau. Rát.
Cô đưa tay lên ôm má, ngạc nhiên nhìn chi ta, đôi mắt ngân ngấn nước vì đau.
- con ranh này, mày muốn chết k???
Chị ta nói tiếp, còn cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người bắt đầu im lặng, chuyển ánh mắt về phía cô và chị ta. Trinh nhìn thấy vậy liền chạy lại.
- có chuyện gì vậy, sao chị lại đánh Chi?
- tại sao à, tại nó dám cướp người yêu của tao. Làm người thứ 3 mày thích thế à???
Lời của chị ta khiến cả lớp một phen ngạc nhiên, những tiếng xì xào bàn tán cũng bắt đầu vang lên nhiều hơn. Trinh quay sang cô hỏi
- thật sao Chi?
- k, mình k có. Mình còn k biết chị ấy.
Cô lắc lắc đầu nói,
- mình tin cậu.
Trinh mỉm cười nói với cô.
Chị ta vẫn chỉ tay về phía cô nói
- lần này là tao cảnh cáo mày, đừng để tao thấy một lần nữa.
Nói rồi cô ta xoay người bước ra khỏi lớp, chị ta đi rồi nhưng những lời xì xầm bàn tán vẫn còn đó. Cô ấm ức chảy nước mắt, lần đầu tiên trong đời cô biết cảm giác bị vu oan như thế nào. Cô cảm thấy thật cô đơn. Hơn nữa cô cũng chẳng hiểu tại sao chị ta lại nói cô là người thứ 3 như vậy.
- mọi chuyện là thế nào vậy Chi?
Trinh nhìn cô nói
- mình k biết,
- mình tìm hiểu rồi. Chị ta tên Vy, sinh viên năm cuối trường mình. Gia đình có có địa vị k nhỏ. Người yêu cô ta rất nổi tiếng, nghe nói là 1 tay ăn chơi có tiếng trong thành phố. Chị ta nói cậu cướp người yêu của cô ta, cậu quen a ta à?
- k, mình còn k biết chị ấy, người yêu chị ấy mình còn k biết sao mình quen được.
- chắc có hiểu lầm gì thôi. Cậu đừng buồn.
- ừ, mình hiểu rồi
Cô mỉm cười nói. Cả buổi học đó, cô k tập trung học được gì cả, cứ ngồi suy nghĩ lời chị ta nói. chẳng lẽ người cô ta nói đến là a ta. Lần đầu tiên cô gặp a ta và chị ta vào khách sạn, hôm qua lúc gặp cô ta cũng hỏi a ta đến đón cô ta à. Chắc chắn là vậy. Nhưng cô với a ta đâu phải ngừoi yêu, cô cũng k yêu anh ta. Đúng là chị ta hiểu lầm cô.
Tan học cô vừa đi xe ra cổng trường, a ta đã đứng đó vẫy vẫy tay cô. Cô đi vụt qua a ta, mặc kệ a ta đứng phía sau gọi cô.
- này, sao tôi gọi cô k nghe thế hả
Cô quay sang là a ta, a ta lái xe hạ một bên cửa kính xe xuống nói chuyện với cô.
Cô k trả lời vặn tay ga mạnh hơn phóng đi. A ta phóng theo cô, quay đầu xe chặn xe cô.
- này anh làm gì vậy?
- tôi nói chuyện vơi cô mà cô bơ tôi vậy à
- anh tránh ra. Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi.
- sao tôi phải tránh? Tôi thích thân thiết với cô đó, làm sao nào.
- tránh ra. Tôi k muốn có bất kì điều gì liên quan đến anh.
- cô ghét tôi vậy à?
- đúng vậy
Cô nói rồi quay đầu xe phóng đi, còn lại mình a ta đứng đó, a ta đấm mạnh vào đầu xe. Điện thoại a ta rung lên là Vy gọi
- alo,
- đi chơi k cưng, em nhớ anh.
- k, anh bận rồi.
A ta tắt máy lên xe phóng thẳng đi. Cô sau khi đến chỗ làm thì bị nhận quyết định nghỉ việc k lí do. Cô chạy đến hỏi quản lý nhưng kết quả quản lý k trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói quyết định cho nghỉ việc đã có, từ mai cô k cần đến làm việc nữa.
Cô lững thững đeo ba lô đi về, cô k về nhà chú Trung mà đi ra quảng trường thành phố ngồi. Cầm quyết định nghỉ việc trên tay, cô khóc, chỉ trong một ngày mà biết bao nhiêu thứ tồi tệ ập đến với cô. Cô cảm thấy nhớ mẹ, nhớ ba cô, lôi điện thoại gọi điện cho ba cô vẫn thuê bao. Cuộc sống cô bây giờ, cô cảm thấy thật bế tắc.
Mọi hành động của cô đều thu gọn trong mắt một người. Nhìn cô khóc, ngực a ta cũng nhói lên từng hồi. A ta chưa bao giờ yêu ai thật lòng, những người anh ta cặp bồ chỉ là bông đùa, chỉ là để giải toả và Vy cũng k ngoại lệ....
.......