4 năm sau....
Cô năm nay 22 tuổi, càng ngày cô càng xinh đẹp, càng mặn mà. Thế nhưng cũng vì thế mà càng ngày cô lại càng nội tâm. 4 năm qua, k biết bao nhiêu người theo đuổi cô. Họ đều là những người ăn học đàng hoàng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, thậm chí có những người thuộc dạng đại gia. Thế nhưng cô chưa một lần động lòng. Có lẽ, trái tim cô sau 1 lần tổn thương, lại thêm một lần nữa nó đã trở lên chai sạn.
- mẹ, con về rồi
- vào ăn cơm con. Đi làm chắc mệt lắm rồi nhỉ.
- có mệt mỏi gì đâu mẹ. Con thấy vui
- nào ăn đi
- vâng ạ
Ở vùng quê nghèo này, cô dạy thêm miễn phí cho các trẻ em ở đây. Cô k phải người bản xứ ở đây, nên chỉ mong có thể góp được chút gì đó cho con người nơi đây.
- con định dạy học mãi như thế sao?
- con đã nộp bản thiết kế cho tập đoàn C&K rồi mẹ. Con đang chờ kết quả.
- con nộp bao giờ
- 1 tuần trước mẹ ạ. Người ta báo 10 ngày sau mới có kết quả. Còn mấy ngày nữa là có kết quả rồi.
- con nộp mấy nơi thì mới có nơi nhận.
- vâng
Cô mỉm cười nhìn mẹ cô. Trong suốt 4 năm nay, cô theo đuổi niềm đam mê thiết kế của mình. Ở nhà cô tự thiết kế những mẫu váy, áo rồi tự may thành sản phẩm đem xuống dưới xuôi bán. Những bộ trang sức cô thiết kế, được làm từ những vật liệu đơn giản nhưng cũng chăngr khác gì loại đắt tiền. Thậm chí còn bắt mắt và đẹp hơn.!
- chủ tịch, sắp tới là lịch chúng ta về Việt Nam để phát triển thị trường.
- .....
- hiện nay chúng ta đang lấn sang lĩnh vực thời trang và trang sức. Phía bên công ty bên Việt Nam cũng đang tuyển thêm các nhà thiết kế. Theo lịch trình thì 2 hôm nữa chúng ta sẽ trở về.
- lui đi
- vâng
Giọng nói lạnh lùng mà lãnh đạm vang lên. Sau khi thư kí rời đi, căn phòng rộng lớn còn lại duy nhất một chàng trai trẻ mà người thư kí khi nãy gọi là chủ tịch. A tiến lại gần cửa sổ, đưa tách cafe vẫn còn hơi ấm nhấm nháp.
“ đã 4 năm rồi!”
4 năm trôi qua với anh cảm tưởng như 40 năm. Những quãng thời gian trái tim đau đớn k ngừng nhớ nhung một người cuối cùng cũng nguôi ngoai. Có người đã từng nói, thời gian sẽ xoá nhoà mọi vết thương, mọi kí ức. Nhưng đối với anh, thời gian càng làm anh in sâu hình bóng người con gái đó trong lòng.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu cô nhiều đến thế. Cho đến khi cô bỏ đi k một lời từ biệt, k một lí do. A mới nhận ra, hoá ra a yêu cô sâu đậm đến vậy, sâu đậm đến mức trong suốt 4 năm nay, a điên cuồng với công việc, nắm trong tay toàn bộ kinh tế và xã hội.
4 năm nay, a trưởng thành k ít
4 năm nay, a thay đổi quá lớn.
4 năm nay, a lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn....
Cũng chỉ vì cô - Phương Chi
Cứ nghĩ rằng sẽ quên được cô. Nhưng càng ngày hình bóng ấy càng in đậm hơn. Người con gái mà anh yêu đến tận tâm can. Vì cô mà a thay đổi nhiều như thế, vì cô mà a nắm trong tay mọi quyền hành. Thế nhưng anh vẫn k tìm được cô. Đã hơn 3 lần a cho phép mình mở lòng, quen với cô gái nào đó. Nhưng rồi ý nghĩ ấy ngay lập tức bị dập tắt khi bóng hình ấy xuất hiện.
- anh Kiên đâu?
- chủ tịch trên phòng thưa cô
- lui đi
- vâng
Quản gia lễ phép với người con gái đó. Đó là người con gái duy nhất có thể tự do ra vào biệt thự nơi a ở. Do cô ta được lệnh của ba anh ta, có thể ra vào mọi nơi thuộc quyền sở hữu của gia tộc Nguyễn Thế.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh khẽ nhíu mày, vẫn yên vị tại chỗ k nhúc nhích. Người con gái mở cửa bước vào ôm lấy anh từ đằng sau. Anh từ từ bỏ tách cafe đã nguội xuống bàn, đưa tay gỡ tay người con gái ấy ra khỏi người mình.
- Thế Kiên, anh lại vậy rồi. Chúng ta chẳng phải sắp đính hôn rồi sao.
- Hiền Anh, anh đã nói...
- em k muốn. Bác Trung cũng đã nói rồi, ngày cũng đã định. Anh định bao giờ mới đồng ý em. Anh muốn trì hoãn đến bao giờ. Suốt 4 năm nay a luôn lấy lí do công việc để trì hoãn lễ đính hôn này.
- em về đi
Anh lãnh đạm nói, Hiền Anh nắm chặt tay quay đi. Anh biết, 4 năm nay Hiền Anh luôn bên anh, an ủi động viên bầu bạn với anh. Theo như lời ba anh nói thì anh và Hiền Anh cũng có hôn ước với nhau. Thế nhưng thật tâm anh vẫn luôn chỉ coi Hiền Anh là em gái....