Trở lại phòng làm việc, sau khi xem lại camera. Không dưới 100 lần a xem đi xem lại đoạn ghi hình đó. Mỗi lần xem là mỗi lần ánh mắt anh dán chặt vào màn hình.
- là em, Phương Chi....
Bờ môi a mấp máy tên cô, trái tim a đập rộn ràng nhi nhìn thấy hình ảnh cô trên màn hình máy tính. K phải là mơ, là sự thật, nhưng tại sao cô lại có mặt ở đây? Cô là nhân viên ở đây sao?
- thư kí,
- vâng chủ tịch có gì dặn dò ạ
- điều tra về người này cho tôi
- vâng ạ
Thư kí nhận hình ảnh anh ta đưa rồi xin phép ra ngoài. Sau khi thư kí rời đi, a ta đứng ra gần cửa sổ, châm điếu thuốc hút. Cảm giác của anh bây giờ, chẳng từ nào có thể diễn tả được cụ thể cái càm giác này, chỉ biết là vô cùng hỗn độn.
- vào đi
Tiếng gõ của vang lên, anh nhả ra một làn khói trắng lạnh lùng nói.
- chủ tịch, đây là kết quả điều tra ạ
Thư kí đưa kết quả điều tra cho a ta, cầm kết quả trên tay
- cô ấy k phải nhân viên của tổng công ty chúng ta.
- k phải???
- vâng ah, cô ấy là nhân viên của một chi nhánh của tổng công ty. Hôm nay cô ấy cùng trưởng phòng chi nhánh lên nộp bài khảo hạch.
- khảo hạch???
- dạ vâng, bài khảo hạch 3 tháng một lần của công ty đó ạ.
- khi nào diễn ra chấm khảo hạch?
- 2 ngày nữa ạ. Cô gái đó là Vũ Phương Chi ạ. Đây là bài khảo hạch của cô ấy. Tôi để trên bàn cho chủ tịch ạ
- tốt lắm, ra ngoài đi
- vâng ạ
Nơi a đứng cách bàn làm việc có vài bước chân. Thế nhưng trong lòng anh như lo sợ tập tài liệu đó sẽ biến mất. Khiến bước chân anh vội vã hơn.
Vũ Phương Chi....
Cái tên ăn sâu vào trong máu thịt anh, một lần nữa sau 4 năm anh nhìn thấy cái tên này. Vẫn cảm giác ấy, cảm giác nhớ nhung, mong đợi.
Cầm bản thiết kế của cô trên tay, anh tỉ mỉ xem từng chút một. Thật ấm áp, bản thiết kế của cô khiến a tưởng tượng ra một căn nhà thật ấm áp, tràn ngập tình thương của một gia đình.
“ mấy năm k gặp, Phương Chi của anh, đã giỏi hơn nhiều rồi...”
- hôm nay xuống thành phố thế nào con?
- tổng công ty đẹp lắm mẹ, mọi cơ sở vật chất rất tốt. Rất chuyên nghiệp, con rất muốn được làm việc lâu dài ở đó.
- cố gắng lên con.
- nhưng nếu đợt khảo hạch này mà k qua, chắc con bị sa thải
- con gái mẹ giỏi mà. Mẹ tin con nhất định sẽ qua
- cám ơn mẹ.
Mấy ngày sau, cô vẫn tiếp tục công việc của mình. Vẫn đi làm, chỉ có điều phòng cô thay vì mọi người vui vẻ thì ai nấy cũng chung một tâm trạng thấp thỏm lo âu.
- ngày mai sẽ có công văn quyết định từ trên tổng gửi xuống. Ngày mai mọi người nhớ có mặt đầy đủ.
- vâng
- vâng ah
- ....
Trưởng phòng thông báo, toàn bộ mọi người đều buồn bã trả lời. Tâm trạng của cô cũng chẳng khác mọi người là mấy. Cũng lo lắng, cũng bồn chồn, cũng rạo rực. Một cảm giác phải nói là vô cùng khó chịu.
Cả đêm cô trằn trọc, giấc ngủ của cô k sâu như mọi hôm. Có điều gì đó trong lòng cô khiến cô k yên lòng.
Sáng hôm sau, cô là người đến chi nhánh sớm nhất. Sớm đến mức bảo vệ chưa đến, chi nhánh chưa mở cửa. Cô chọn một góc ngồi chờ, cho đến khi mọi người đến hết cô mới rời chỗ ngồi đi vào trong chi nhánh.
Cả phòng cô rơi vào im lặng, ai đấy cũng cố gắng nìn thở chờ đợi. Tiếng bước chân vang lên, lồng ngực mỗi người như nhảy lên một nhịp. Toàn bộ ánh mắt hướng về phía cửa ra vào.
- chào mọi người
Tiếng trưởng phòng vang lên, ai nấy cũng lo sợ.
- quyết định đã có. Dù kết quả như thế nào tôi cũng mong mọi người hãy vui vẻ.
Trưởng phòng lên tiếng, một lần nữa mọi người rơi vào im lặng. Họ và cô đều đang chờ đợi, chờ một cơ hội, một niềm vui đến với mình.
- trưởng phòng, anh thông báo kết quả đi. Dù như thế nào bọn e cũng chấp nhận
- phải đó, a công bố đi
- đúng đó
- ....
- được, vậy tôi sẽ công bố.
- tất cả mọi người đều thông qua khảo hạch duy chỉ trừ có Vũ Phương Chi....
Lời trưởng phòng ngắt quãng khiến tim cô đập mạnh. K chịu đựng được vài giây chờ đợi, cô vội lên tiếng
- trưởng phòng, em...em làm sao ạ???
- Chi làm sao vậy a? A đừng nói là nó trượt nhé. Nó mới đi làm thôi đó
- Chỉ có duy nhất Vũ Phương Chi, là được lên tổng công ty làm việc. Bài thiết kế của e quá xuất sắc. Chúc mừng em
Trưởng phòng nói, khiến trái tim cô đập chậm đi một nhịp. Cả phòng vỗ tay chúc mừng cô, họ làm bao nhiêu k được lên tổng làm, cô mới chưa tròn một tháng đã được lên tổng làm việc. Đây là niềm tự hào của chi nhánh họ,
Cầm kết quả khảo hạch trên tay, cô k giấu nổi niềm vui sướng của mình. Vậy là, cô đã thành công, vậy là cô được vào tổng công ty làm việc.
Cô vội chào mọi người phóng xe ngay về nhà
- mẹ, mẹ ơi con đỗ rồi, đỗ rồi
- đỗ gì vậy con?
- con vượt qua khảo hạch, con được vào tổng công ty làm rồi.
- thật hả con
- vâng ạ. Quyết định đây mẹ
Đọc xong quyết định, mẹ cô rưng rưng nước mắt nhìn cô. Đôi bàn tay bà cầm lấy đôi bàn tay cô nói
- giỏi. Giỏi lắm mẹ rất tự hào về con.
- ngày mai con phải xuống dưới đó để nộp xác nhận mẹ ah. Sau đó là đi làm dưới đó....
- con k phải lo cho mẹ đâu. Cứ đi đi, mẹ ở 1 mình k có sao hết. Nhà bác Tư, bác Tám gần đây, mẹ sang đấy chơi suốt ngày. K phải lo
- mẹ....
- được rồi, mẹ hiểu. Nếu mẹ nhớ con thì mẹ sẽ xuống với con ngay
- vâng ạ.
Ngày hôm sau, cô xách va li bắt xe đi xuống dưới thành phố. Trong quyết định có ghi rõ, sau khi xác nhận buổi sáng xong cô được về và hôm sau sẽ đi làm luôn.
Xuống đến bến xe, từ đằng xa, Trinh vẫy vẫy tay gọi cô
- Phương Chi, bên này bên này
Nghe tiếng gọi cô quay sang là Trinh. Trinh chạy đến ôm chầm lấy cô.
- ôi lâu quá mới gặp. Nhớ cậu quá
- thôi nào, người ta cười kìa.
Cô mỉm cười nói
- đi về nhà thôi
Trinh nói rồi phụ cô xách đồ lên xe trở về nhà.
- sao cậu k ở cùng ba mẹ nữa à?
- k, ba mẹ mình cho mình chuyển ra ở riêng rồi.
- lập gia đình ý hả
- k phải, ý là sống tự lập ấy. Mình thuê chung cư ở khu thành phố ước mơ. Căn 3 phòng ngủ liền, nên c ở 1 phòng, t ở 1 phòng
- vậy phiền cậu quá
- phiền gì đâu. Thêm một người tớ bớt tiền thuê phòng thôi mà
- ....
Nghe Trinh nói cô im lặng k nói gì, chỉ biết cười. Đúng là cô bạn cô sau bao năm vẫn vậy k thay đổi chút gì.
Sau khi cất đồ xong, cô liền bắt xe đến tổng công ty để xác nhận. Xác nhận xong, lễ tân dẫn cô đến làm quen phòng kinh doanh cô sẽ làm việc.
Cả buổi sáng, nếu như cô tất bật với các hồ sơ thủ tục. Thì lại có một con người nhàn nhã ngồi uống cafe ngắm nhìn cô qua màn hình máy tính. Mọi tài liệu. Cần giải quyết hay phê duyệt đã bị a ta gạt hết sang một bên. Với a ta bây giờ, viêch quan trọng nhất là được ngắm nhìn cô. Mỗi lần cô cười, lồng ngực a lại đập nhanh hơn.
Xong xuôi mọi việc, cô chào mọi người rồi ra về. Cô cần đi mua sắm một chút đồ để đi làm, trước làm việc trên kia thì k cần, nhưng dưới này, ai cũng ăn mặc lịch sự, cô cũng cần phải thay đổi.
Từ lúc cô đi, là a cũng rời bỏ công việc. Hoãn tất cả các buổi họp, gặp gỡ đối tác. Anh lái xe đi sau cô, nhìn cô thử hết bộ này đến bộ khác, a sai lái xe vào thanh toán hết và dăn cách nói với chủ quán.
- em lấy 3 bộ này ạ
Cô cần ba bộ ra nhìn nhân viên nói
- kính thưa quý khách, chúc mừng quý khách đã đên vào khung giờ vàng siêu khuyến mãi. Mua 1 tặng 5, quý khách mua 3 bộ được tặng 15 bộ. Chúc mừng quý khách
Cô chẳng hiểu gì còn đang đứng ngơ ngác xách một đống đồ, còn trong xe một con người khẽ cong khoé môi cười.
- sao cậu mua nhiều đồ vậy. Giàu nha, cho tớ vay tiền nào
- đồ khuyến mãi đó
- tớ k tin
- tuỳ cậu
Sáng hôm sau, cô đi làm từ sớm, cô mặc sơ mi trắng, chân váy bút chì, giày cao gót, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng.
Mọi người trong phòng cô, ai cũng quý cô, nhiều người trêu gọi cô là hoa khôi của phòng họ. Cô chỉ mỉm cười k nói gì, ở những chốn như thế này, sự cạnh tranh có nhiều, điều gì nên nói cô sẽ nói, còn k cô sẽ giữ im lặng.
- chủ tịch, a k định gặp cô gái ấy sao?
- k,
- vâng
- thông báo tối mai tổng công ty sẽ tổ chức tiệc mừng ngày tôi về tiếp quản tập đoàn tại việt nam
- vâng ah
Làm sao anh dám gặp cô, anh sợ, vừa gặp cô sẽ chạy trốn khỏi anh như mấy năm trước. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị thật kĩ, để cô k bao giờ rời xa anh nữa.
“ Phương Chi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau...e có bằng lòng bên tôi “
.....