Sau khi từ nhà a ta trở về, cầm bản thiết kế trong tay nhưng cô lại chẳng tập trung suy nghĩ được gì. Bởi trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của buổi tối hôm nay. Đặt ngón tay lên bờ môi, cô mỉm cười hạnh phúc.
- ông chủ, có ông Kiệt muốn gặp ông ạ
- mời ông Kiệt vào
- vâng ah
- sao đến k báo trước cho tôi thế
Ông Trung tươi cười bắt tay ông Kiệt.
- tôi có việc gấp, tiện qua đây luôn, cũng quên chưa báo trước ông.
- k sao. Tôi nói vậy thôi. Ông ngồi đi.
- tôi có việc gấp cần bàn với ông.
- việc gì vậy
Ông Trung vừa nhấp li trà vừa nói
- em trai tôi chuẩn bị rời khỏi gia tộc. Tôi cần ông giúp
- giúp như thế nào?
- hãy cho tôi mượn người của ông. Họ chỉ cần làm theo chỉ thị của tôi. Tôi cần họ luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần có lệnh của tôi, họ sẽ ngay lập tức hành động.
- được.
- thống nhất như vậy đi
- ông an tâm. Người của tôi sẽ luôn trong tư thế chuẩn bị.
Trao đổi xong, ông Kiệt ra về.
“ em trai à, e đã đi bao nhiêu năm như vậy. Sao còn quay trở lại đây? Đã đi như vậy sao còn quay trở lại tranh giành gia tài với anh. Nếu em đã muốn như vậy, đừng trách a vô tình. Có trách hãy trách tại sao chúng ta cùng sinh ra trong gia đình này. “
Những ngày sau, cô vẫn đi làm đều đặn, có điều khoảng cách giữa cô và anh k còn xa cách như trước nữa. Đôi khi vô tình gặp nhau trên công ty, cũng giành cho nhau nụ cười.
Anh thường đưa cô đi theo đàm phán những hợp đồng, đưa ra ý kiến cùng a hoàn thiện hơn. Có lẽ, chính công việc khiến cô và anh xích lại gần nhau hơn.
- a Tuấn đây, hôm nay em rảnh chứ Chi.
- vâng ạ. Bản thiết kế lại có gì cần chỉnh sửa à anh?
- k, anh muốn mời e đi ăn cơm riêng thôi. E sẽ k phiền chứ?
- à em...
- chỉ bữa tối nay thôi mà, sẽ k phiền e chứ?
- vâng ạ.
- vậy sau khi e tan làm anh sẽ đón e
- vâng ạ
Cô biết anh Tuấn có tình cảm với mình. Qua cách anh thể hiện với cô, qua cử chỉ, ánh nhìn. Cô k phải như hồi 4 năm trước k biết gì, cũng chẳng phải đứa con gái ngây thơ mà k biết người ta có tình cản với mình hay k. Và hơn hết, cô k có tình cảm với anh Tuấn, vậy nên cô rất ngại, cô sợ cho người ta hy vọng, rồi lại dập tắt hy vọng. Thà rằng dứt khoát để cả 2 làm bạn với nhau.
Cô mặc chiếc váy màu trắng giản dị đứng chờ Tuấn dưới sảnh công ty.
- em đợi a lâu chưa
- cũng mới thôi ạ
- mình đi thôi.
Cô lên xe, Tuấn lái xe đưa cô đến, hôm nay, Tuấn k đưa cô đến khách sạn hôm nọ, mà đến một nơi khác. Nơi đây, khung cảnh lãng mạn hơn, nhiều cặp đôi hơn. Và đây là nơi dành cho các cặp đôi nhiều hơn.
- đây là....
- vào thôi em
Chưa để cô nói hết câu, Tuấn đã kéo tay cô đi vào trong.
Đồ ăn được mang lên, tiếng đàn violong, piano cũng bắt đầu cất lên theo bản nhạc, ánh đèn cũng giảm độ sáng hơn. Vừa ăn hai người vừa nói chuyện với nhau. Dùng bữa xong, cũng là lúc phục vụ dọn bàn và mang theo 1 bó hoa hồng đưa tặng cô. Cô còn đang k hiểu chuyện gì xảy ra thì Tuấn quỳ xuống nói
- Phương Chi, làm bạn gái a nhé.
Mất vài phút sau cô mới ý thức lại được chuyện gì đang xảy ra, mọi việc diễn ra quá đột ngột.
- em...em...
- Phương Chi, cho anh một cơ hội, em nhé.
Nhìn ánh mắt anh như van nài nhìn cô, cô còn chưa biết từ chối như thế nào. Thì một bàn tay nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng. Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- xin lỗi tổng giám đốc Lê, cô ấy là bạn gái tôi.
Giọng nói này, là anh ta sao. Cô đẩy a ta ra, anh ta kéo tay cô đi thẳng ra ngoài.
Từ lúc a ta kéo tay cô lên xe. A ta k nói một câu gì, cô cũng im lặng, bàn tay cứ túm chặt lấy chân váy của mình. Thi thoảng lại len lén nhìn anh.
“ tại sao cô lại lo lắng đến vậy. Giống như bị người yêu mình bắt gặp mình đang ngoại tình vậy. “
Về đến biệt thự, a ta kéo tay cô lên phòng.
- bỏ tay tôi ra, anh đang làm gì vậy?
- câu này tôi phải hỏi em mới đúng. Em đang làm gì
- tôi đâu có làm gì? Tôi đi ăn với a Tuấn cũng là sai sao?
- đúng vậy, là sai, tôi cấm e k được đi với bất kì ai khác ngoài tôi.
- a là gì mà cấm được tôi. A đừng đi quá giới hạn của mình....
- ưmmm....
Cô chưa nói hết thì đã bị bịt lại bằng một nụ hôn. Nụ hôn ấy kéo dài, đến mức khi cả 2 buông nhau ra, cô tham lam hít lấy không khí để có thể điều hoà lại hô hấp của mình.
- như thế này đã đủ quyền cấm đoán e chưa?
- Phương Chi, đồng ý bên tôi được k? Tôi yêu em...
Anh ta vừa dứt lời nói, nụ hôn thứ 2 phủ lên đôi môi cô. Lần này khác với những lần trước, cô chủ động đón nhận nó. Được cô đón nhận, anh ta tham lam tiến vào bên trong khoang miệng cô, hút lấy những tinh chất ngọt ngào ấy. Chỉ một nụ hôn thôi, nhưng nó lại khơi dậy dục vọng của anh. Cả người anh nóng ran, khó chịu, anh chỉ muốn ngay lập tức hoà mình vào với cô. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Đêm đó, cô đã thuộc về anh- người con trai mà cô cũng đau đáu nỗi niềm suốt 4 năm qua.
Nhìn cô còn yên giấc trong vòng tay của anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Vòng tay ôm cô chặt hơn, anh mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng đón nhận tình yêu của anh.
- sao e k ngủ thêm đi, dậy sớm vậy?
- e phải đi làm
- hôm nay k cần đi
- tại sao?
- ở lại với anh
A ta nói rồi lao vào cô, cô và anh lại quấn lấy nhau suốt cả buổi sáng. Chiều đến, anh đưa cô ra ngoài đi dạo. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc của cô. Hạnh phúc hơn ngày mà Tú tỏ tình với cô. Cô thật sự, thật sự rất yêu anh
Mấy ngày sau, chuyện tình cảm của cô và anh vẫn hạnh phúc như vậy. Anh thường xuyên gọi cô lên phòng làm việc, cả hai ngồi nói chuyện, cùng nhau bàn công việc, rồi cùng ăn trưa với nhau.
- ba à, con về Việt Nam nha ba.
Hiền Anh tiến lại chỗ ông Kiệt nói.
- con về Việt Nam làm gì?
- con muốn sang với a Kiên.
- đợi thời gian nữa rồi sang. Việc của ba chưa xong, con k được đi đâu hết.
- ba à
- k nói nhiều. Con nên ngoan ngoãn nghe lời đi
- vâng ạ
Hiền Anh tức giận bỏ đi, cô cũng chẳng dám trái lời ba cô. Bởi lẽ bình thường ông luôn yêu thương cô thế nhưng cũng rất nghiêm khắc. Vậy nên cô cũng k dám trái lời ông.
Cuộc sống của cô vẫn êm đềm hạnh phúc như vậy. Vẫn ngày ngày cùng anh làm việc, cùng anh đi dạo, cùng anh ăn trưa, cùng anh làm những điều cả hai thích.
- ngày mai a đi công tác 3 ngày. Em đi với anh
- công tác ở đâu vậy ạ?
- đi rồi sẽ biết
- sao a bí mật thế. Có ai đi cùng nữa k ạ
- k, e lần này sẽ làm thư kí của anh. Chỉ cần cô thư kí thông minh, sắc sảo như e là được rồi.
- thật sao
- thật
Cô vòng tay qua cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Chớp lấy thời cơ cô chủ động, anh bế cô lên. Hai người lại ân ái hạnh phúc bên nhau.
- ông chủ, bên ông Kiệt gọi điện báo người của ta chuẩn bị hành động.
- được. Báo người của ta cứ hành động theo lệnh ông Kiệt.
- vâng.
- à, việc tôi bảo ông làm đến đâu rồi.
- tôi chưa lấy được thông tin, vì thông tin của người này được bảo mật quá lớn.
- khi nào lấy được.
- khi nào bên người của ta hành động, lúc đó thông tin sẽ chắc chắn hơn ạ.
- được rồi, lui đi.
- vâng
Nhận được sự đồng ý của ông Trung giao toàn quyền cho ông Kiệt. Ông Kiệt vui mừng, việc của ông ta là đứng từ xa điều hành mọi việc.
Trên biển Thái Bình Dương, một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời. Chiếc máy bay đó bay theo đúng quy định, vận tốc cũng rất ổn định,
- cậu chủ, qua biển này là chúng ta đến nơi.
- hẹn bên kia chưa?
- người của chúng ta đã đứng chờ sẵn bên đó rồi ạ
- tốt lắm.
- vâng
“Uỳnh....uỳnh....”
Tiếng động kêu lên, máy bay rung nhẹ một hồi.
- có chuyện gì vậy?
- báo cáo, một bên cánh máy bay bị một vật nào đó va chạm mạnh.
- có ảnh hưởng gì k?
- động cơ bên cánh quạt đó đang có hiện tượng dừng hoạt động.
- từ đây đến bờ bên kia, chỗ người của ta còn bao nhiêu lâu nữa.
- 20” nữa ah
- duy trì 20” nữa. Bằng mọi cách phải đưa cậu chủ đến nơi an toàn
- rõ.
- tăng vận tốc lên, tốc độ tối đa nhất.
- vâng
“Uỳnh...uỳnh....”
Lần này máy bay k còn rung nhẹ như lần trước nữa, độ rung lần này mạnh hơn.
- sao vây?
- chúng ta k ổn rồi ạ. Bên cánh kia cũng đang bị tổn thương nặng. Động cơ đang chậm dần.
- cậu chủ, xin cậu mặc áo phao, tôi nghĩ chúng ta k bay được đến bờ bên kia đâu ạ.
Người được họ gọi là cậu chủ đó gương mặt vẫn điềm tĩnh lạ thường. Ông ta nhắm mắt lại, mặc cho chiếc máy bay đang dần rơi xuống biển.
- ông chủ, đây là hồ sơ của người đó ạ
- đưa đây
- vâng ạ
Ông Trung giở tập hồ sơ ra, bên trong toàn bộ đều là thông tin của em trai ông Kiệt. Cầm tập hồ sơ trên tay, ông Trung run run,
“ là ông à....”
Lồng ngực ông Trung đập nhanh, miệng lắp bắp hô to
- người đâu......
Sau 4 năm, Vy mới trở về Việt Nam. Sắp xếp chương trình học của mình, Vy trở về tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình đó là Kiên. Cô k cho phép mình từ bỏ, bởi trong lòng cô ngoài Kiên ra đã k thể chấp nhận hình ảnh ai khác.
- Vy, đây này.
Vy tiến lại chỗ người bạn của mình,
- đợi tao lâu chưa
- cũng lâu rồi đó. Khiếp đi lâu ghê nha. Quên hết cả bạn bè rồi
- quên mà tao lại gọi m nữa hả.
- được rồi. Mày muốn đi đâu
- đi về nghỉ ngơi đi tao mệt quá
- ok.
Vy và bạn cô ta trở về nhà sau cả ngày trời ngồi trên máy bay.
Còn cô đang cùng anh đi công tác. Đến nơi công tác cô mới biết là anh lừa cô để đưa cô đi du lịch. Vừa đến nơi mẹ cô đã gọi điện cho cô
- mẹ à
- con đang đâu vậy Chi.
- con đang đi du lịch với công ty ạ
- mẹ gọi con có chuyện gì ah
- k hiểu sao, lòng mẹ thấy bất an quá. Nên gọi điện xem con đang ở đâu
- con k sao mẹ
- ừ vạy mẹ yên tâm rồi...
- mẹ nghỉ ngơi đi, con đi du lịch về con sẽ về với mẹ
- ừ được rồi. Chú ý giữ gìn sức khoẻ con.
- vâng ah
- lão gia, máy bay của cậu chủ đang bay qua biển Thái Bình Dương thì bị rơi xuống biển.
- khi nào?
- cách đây 8h. Khi người của ta đứng đón k đón đươcj. Hò rò thông tin tín hiệu rada nhưng k bắt được bất kì tín hiệu nào
- cho người đi tìm mau....
.....
........