Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 2: Chương 2




Cô hét lên ngã xuống đất. Hai tay k ngừng xua xua trước mặt:

- không...không....aaaaa

Ba mẹ cô vừa ra ngoài về, nghe thấy tiếng hét của cô liền chạy vào trong nhà. Mẹ cô tóm tay cô, cô không ngững giãy giụa hất tay bà ra.

- mẹ, là mẹ đây. Chi con bình tĩnh lại đi

Mẹ cô ôn tồn nói, ôm chặt lấy cô, bà liên tục nói

“ là mẹ, là mẹ đây”

Một lúc sau cô ngừng giãy giụa, mở mắt ra nhìn mẹ mình. Cô ôm chầm lấy bà khóc vì sợ hãi.

- mẹ đây. K sao k sao. Con bình tĩnh lại đi

Cô ngước mắt lên nhìn mẹ và ba cô, cô run run nói

- ba, mẹ. Trong nhà có...có...

- có gì con

- có người chết

- ai chết

- đó..đó ba

Cô đưa tay lên che mắt ngoảnh mặt đi tay chỉ hướng trong nhà.

Ba cô chạy vội vào nhà, bật đèn lên. Nhìn thấy người đàn ông nằm dưới đất, gương mặt nhăn nhó vì đau. Ba cô vội đỡ người đó lên giường nằm, rồi chuẩn bị băng bông gạc để thay băng cho ông ta.

- ba ai vậy ba

Cô vội lên tiếng khi thấy những hành động đó của ba mình

- là bạn ba thôi. K sao, chú ý bị ngã xe, đúng lúc gặp ba nên ba đưa về nhà mình tạm.

- vâng vậy mà con cứ tưởng...

- làm con gái của ba sợ rồi

Ba cô xoa đầu cô nói

- k sao ạ. Tại nhà chưa lên đèn, con cũng hoảng quá nên vậy thôi ba. Con lên phòng đây ạ.

- ừ được rồi. Đi đi con

Cô nhìn qua người đàn ông đó rồi lên phòng. Dưới nhà mẹ cô thì vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn ba cô thì thay băng gạc cho người đàn ông lạ.

- Sao k nằm trên giường mà lại xuống

- tôi muốn uống nước.

- đợi tôi lấy

- ông uống đi.

- cám ơn....

- k có gì. Là con người k ai thấy chết mà k cứu được.

- giá mà cuộc sống ai cũng có lòng như ông.

- ông nói vậy, chúng tôi dân quê, nên giúp được gì thì giúp thôi

- cám ơn ông, nếu k có ông chắc tôi chết rồi.

Nghe người đàn ông đó nói, ba cô mỉm cười k nói gì. Lúc cô xuống nhà cũng là lúc mẹ cô đã chuẩn bị bữa tối xong. Hôm nay cô rất vui nên cô nói chuyện rất nhiều.

Dọn dẹp xong cô lên phòng. Còn ba và mẹ cô dưới nhà,

- giá mà con bé sẽ luôn vui vẻ như thế này.

Mẹ cô thở dài nói.

- em nói gì vậy, cuộc sống chẳng phải đang tốt sao

- nhưng e sợ....

- chuyện đó sẽ k bao giờ xảy ra. E đừng quá lo lắng. Chuyện cũng qua bao nhiêu năm rồi

- vâng

- à mà còn người đàn ông kia. A tính sao.

- để ông ý ở nhờ vài bữa, vết thương đỡ rồi ông ta sẽ tự đi thôi.

- a k biết gì về ông ta sao lại đưa ông ta về.

- a k muốn thấy chết mà k cứu.

- anh đúng là

Mẹ cô thở dài nói, lúc sau, bà tắt điện đi ngủ, bên ngoài hiên nhà, ba cô ngồi đó suy nghĩ. Còn về phần cô, cô vui mừng, cô hạnh phúc, cô đinhj nói chuyện tâm sự với mẹ về chuyện tình cảm của cô và Tú. Nhưng biết nhà đang có khách nên cô cũng chẳng dám tâm sự.

Giở cuốn nhật kí cô bắt đàu viết nhưng trang đàu tiên về cuộc tình hạnh phúc của cô và Tú.

Hôm sau cô được nghỉ, ba cô đi làm, nhà có 2 mẹ con cô và người đàn ông đó. Vì k di chuyển nhiều, vết thương của ông ta cũng đỡ hơn.

Chiều tối cô thấy ông ta ngồi ngoài hiên liền tiến lại gần hỏi,

- sao chú k ở trong nhà nghỉ ngơi mà lại ra đây vậy?

Nghe tiếng cô nói, ông ta quay lại mỉm cười hiền từ nhìn cô.

- cháu k đi học à

Cô ngồi xuống bên cạnh ông ta nói

- cháu được nghỉ.

- cháu năm nay lớp mấy

- cháu lớp 12 rồi. Mấy tháng nữa thi đại học rồi ạ

- vậy à. Cố gắng học rồi lên thành phố qua nhà chú chơi

- vâng ạ

- chú quen bố cháu lâu chưa

- cũng mới quen thôi.

- chú là trung. Còn cháu

- cháu là chi.

- tên rất đẹp.

- vâng

Cô cười nói

- mấy hôm ở đây chú có quen k ạ

- có. Chú thích cuộc sống như thế này. Bình dị, k xô bồ.

- vậy cuộc sống chú xô bồ lắm ạ

- ừ, xã hội bên ngoài lòng người khó đoán lắm cháu

Chú Trung cười, quay ra thấy cô mặt nghệt ra. Chú xoa đầu cô nói

- rồi mai này cháu sẽ hiểu

Nói rồi chú đứng dậy vào trong giường nằm.

Còn cô cứ ngồi suy nghĩ lời chú nói, “ sao chú ấy nói vậy nhỉ. Mình thấy cuộc sống nó giản dị mà. “

- chi, còn ngồi đấy à? Vào phụ mẹ cơm nước

- vâng con vào đây

Tiếng mẹ cô từ trong bếp vọng ra, cô vội chạy vào phụ mẹ làm cơm.

- mẹ, chiều nay con xuống thư viện

- xuống đó làm gì vậy? Ở nhà mà nghỉ ngơi con

- con xuống trả sách, con mượn quá hạn rồi.

- ừ. Đi sớm về sớm

- vâng ạ

Ăn trưa xong cô nhanh chóng chạy lên phòng cầm ba lo đi.

- k đi xe hả con

- con k đi mẹ ạ. Mỹ nó đón con rồi

- ừ đi cẩn thận nhé

- vâng

Cô vui vẻ cười nói, chạy ra cách nhà 1 đoạn Tú đã đứng sẵn đó đợi cô. Cô ngồi lên xe, Tú liền đạp xe nhanh đi.

- sao lâu vậy

- e phải nói dối mẹ mới ra ngoài được đó

- sao k gọi a vào nói cho

- thôi nào. A có gan đấy

( các bạn đang đọc truyện tại face tác giả: thu huong)

Cả hai cứ nói chuyện kể hết chuyện này đến chuyện khác. Đến thư viện, chọn chỗ ngồi cạnh nhau học, chỉ bài cho nhau. Tình yêu của cô nó đơn giản như vậy, mỗi ngày như thế cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Mấy hôm sau, chú Trung cũng tạm biệt gia đình cô để về thành phố. Cô ôm chú khóc, mấy ngày ở nhà cô tuy khoảng thời gian k nhiều, nhưng cô rất quý con người này. Người mà mấy ngày luôn lắng nghe cô tâm sự, cho cô những lời khuyên.

- chú sẽ về thăm con mà yên tâm

- vâng. Chú nhớ về nhé

- chú hứa

Chú Trung mỉm cười nói với cô. Rồi quay sang cảm ơn ba mẹ cô rồi quay người rời đi.

“ mặc dù vết thương chưa khỏi hẳn nhưng ông bắt buộc phải rời đi. Đây là ân nhân của ông, ông k thể để ân nhân của mình bị ảnh hưởng bởi mình. Vậy nên ông phải rời đi sớm hơn.”

Từ ngày chú Trung rời đi cũng 2 tháng rồi. Chuyện tình cảm của cô và Tú vẫn như thế vẫn được nhiều người ngưỡng mộ như thế. Hai tháng qua Tú luôn qua đưa đón cô đi học, ba mẹ cô cũng k có phản ứng gì chỉ cần chú tâm việc học k được để việc học ảnh hưởng. Ba mẹ cô cũng rất quý Tú, và ba mẹ Tú cũng rất quý cô.

Như mọi ngày, tan học về, Cô đứng dưới sân trường đợi mãi Tú mới tan học lấy xe đón cô. Và ngày đó cũng là ngày cô nhớ mãi.

“ Ngày định mệnh!”

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.