Nghe tin dữ từ bác sĩ, mẹ Tú k chịu nổi cú sốc bị ngất. Ba và mẹ cô cũng sốc, họ k tin nổi tin bác sĩ vừa báo.
- thắng Tú, thằng Tú....
- k sao chắc bác sĩ nhầm lẫn. A và anh Tuân ( ba Tú) đi gặp bác sĩ hỏi rõ xem.
- vâng
Để mẹ cô ngồi đó, ba cô đứng dây cùng với bác Tuân đến phòng bác sĩ hỏi:
- bác sĩ, chuyện vừa rồi...
- là thật, tôi k nói dối gia đình. Cháu trai bị thương quá nặng, dập hết 2 lá phổi, máu tụ trong đầu rất nhiều, xương cổ gãy....
- gia đình chuẩn bị sẵn tâm lí và hậu sự. Gia đình vào gặp cậu ấy lần cuối đi. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.
Ba cô biết nghe tin dữ ba Tú cũng sốc nhưng là người trụ cột trong gia đình. Ba Tú cố đứng vững lo mọi chuyện. Mẹ Tú lúc sau tỉnh cùng ba Tú vào gặp Tú lần cuối.
( truyện được up bởi face tác giả thu huong)
Nhìn Tú mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh. Mẹ Tú k ngững khóc nói
- con ơi...con tỉnh lại đi. Sao con nỡ để lại ba mẹ như thế này. Sao lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như thế này. Con ơi...con của mẹ....
- .....
Nhìn thấy vợ mình khóc nấc từng cục gào nói, bác Tuân ôm lấy vợ mình an ủi
- thôi nào em. Bớt đau buồn để con được an nghỉ
- a ơi...ai mà ác thế mà đâm vào chúng nó như thế...con ơi mẹ mất con rồi con ơi.
Bác Tuân dìu vợ mình ra ghế ngồi rồi thông báo ở nhà chuẩn bị hậu sự.
“ buồn- ông cũng buồn lắm nhưng chuyện đã lỡ rồi. Có khóc lóc thằng Tú cũng chẳng sống lại được. Việc bây giờ ông cần làm là phải mạnh mẽ. Làm chỗ dựa cho vợ và em trai Tú.”
Ngay sáng hôm sau, tang lễ được diễn ra, vì tránh đau thương, nên tang lễ diễn ra đúng 1 ngày.
- không...a k được rời xa em...
- em quay về đi
- không a về với em
- về đi. Muộn rồi....
Cô hét lên rồi mở mắt. Cô đang ở đâu đây, k phải phòng cô, k phải nhà cô. Cố ngồi dậy mà người đau ê ẩm. Cô khát nước, đưa tay với lấy cốc nước thì phát hiện dây chuyền chằng chịt trên tay. Nhìn xuống thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện.
“ tại sao mình lại ở đây “
Cô hoảng loạn, những hình ảnh dần xuất hiện trong đầu cô. Nước mắt cô rơi, cô chạy ra ngoài tìm mẹ cô nhưng k thấy.
“ Tú...anh ấy sao rồi”
Điều cô quan tâm bây giờ là Tú. Cả hai cùng bị tai nạn, hơn nữa Tú còn che cho cô nữa. Tú...anh ở đâu???? Chạy qua chỗ y tá cô nghe họ bàn tán
- này hôm qua ở bệnh viện có ca tử vong đấy
- vậy à làm sao tử vong
- nghe đâu hai đứa cấp ba bị tai nạn xe. Đứa con gái thì sống, còn cậu con trai k qua khỏi. Sáng sớm nay gia đình nhận xác đưa về chuẩn bị hậu sự.
- vậy à thương quá
- ừ. Cậu con trai đẹp trai lắm nghe đâu ngoan ngoãn học giỏi. Thấy bảo hai đứa là người yêu của nhau. Thương quá.
Đoạn hội thoại của hai người y tá lọt vào tai cô k sót 1 từ. Đôi chân cô run run, họ nói gì vậy? Họ nói cô và Tú à. Không...không thể.... cô run run tiến lại chỗ chị y tá hỏi
- cậu con trai c nói tên là gì vậy chị
- tên là Tú e ạ
Chị y tá nói xong, tai cô như ù đi, cô lắc lắc đầu miệng k ngừng lầm bẩm: không...không....không thể có chuyện đó....
Cô chạy ra khỏi bệnh viện, gương mặt nhợt nhạt, đầu vẫn băng bó băng gạc. Chạy ra đường vẫy vẫy xe đi nhờ về nhà Tú.
Vừa mới đầu đường, tiếng kèn đám ma vang lên. Cô từng bước nặng nề tiến vào bên trong, di ảnh của Tú, trong ảnh Tú vẫn mỉm cười. Nước mắt cô rơi nhiều hơn, bạn bè cô, bạn bè Tú cũng đã có mặt ở đó. Nhìn thấy cô, Mỹ chạy ra nói
- sao m đến đây, về nghỉ ngơi đi
Mỹ khóc nói
- tại sao...tại sao....
Cô khóc nhìn Mỹ. Mỹ ôm cô khóc, Mỹ thương bạn mình, thương cho cú sốc này của cô. Chỉ mong cô mạnh mẽ vượt qua.
Ba cô nhìn thấy cô liền chạy lại. Rõ ràng có mẹ cô ở viện trông cô sao cô lại chạy đến đây.
- con gái...
- nếu con k tỉnh lại...mọi người cũng định dấu con phải k????
- k phải...con đừng hiểu nhầm
Cô k nghe ba cô nói, đi lướt qua người ông, đi vào trong nhà. Đôi bàn tay vuốt qua mặt kính, nhìn Tú đang nằm trong quan tài cô ngồi bệt xuống khóc.
- tại sao a bỏ e. A quên những lời hẹn thề những lời hứa với em rồi à. A đã nói sẽ nghe e hát mỗi ngày mà. Em hát cho a nghe nhé
“ là tia nắng ấm, là anh đến bên em cho vơi đi bao ưu phiền ngày hôm qua. Nhẹ nhàng xoá đi bao mây đen quanh cuộc đời nơi em. Phút giây em mong đến tình yêu ấy, giờ đây là anh, người em mơ ước bao đêm....”
- a có nghe thấy e hát k, e hát rồi đó a tình dậy đi. Dậy đàn cho em nghe đi.
Tiếng hát của cô cùng với lời cô nói khiến bao người phải xót xa. Cả ba mẹ Tú và ba mẹ cô đều k khỏi đau lòng.
- anh nói chúng mình cùng nhau thi trường kinh tế mà. A quên rồi à, ước mơ của chúng mình, a quên rồi à. Anh tỉnh dậy cho em!
- Chi, m đừng như vậy nữa. Để cho a ấy yên nghỉ đi.
Mỹ ôm lấy cô từ đằng sau khóc nói. Cô quay sang ôm lấy Mỹ oà khóc. Cứ như vậy, cô cứ ngồi cạnh quan tài Tú, như người vô hồn. Ai bảo ai nói gì cũng k nghe.
Cho đến chiều đưa tang, cô đi trước bê di ảnh của Tú. Mọi người k muốn cho cô đi, nhưng vì cô doạ nếu k cho đi cô sẽ tự tử.
Buổi chiều hôm ấy, buổi chiều đưa tiễn Tú, là một buổi đẫm nước mắt. Ai đi đưa tiễn cũng k kìm được nước mắt. Thương cô, thương Tú, thương cho tình yêu của hai người.
Sau buổi lễ đưa tang, cô như người mất hồn, k nói k rằng, cũng chẳng màng ăn uống. Cái khoảnh khắc cầm nắm đất nèm xuống, cô đã đem hết tình cảm trong tim mình chôn cùng.
Sau khi về, ba mẹ cô đưa cô quay lại viện kiểm tra nhưng cô k đi. Cô muốn về nhà, cô sợ bệnh viện, cô sợ nằm trong đó. Ba mẹ cô nói thế nào cô cũng k nghe. Đành phải để cô ở nhà,
Ngồi trong phòng cô ngồi bó gối tự nhốt mình lại trong phòng. Nhớ lại khi xảy ra tai nạn, Tú ôm chặt cô, che chở cho cô. Nếu k vì che chở cho cô, có lẽ Tú đã k chết. Là lỗi của cô, vì cô mà Tú mới như vậy.
Nghĩ đến đó cô bật khóc nức nở, cầm tấm ảnh hiếm hoi Tú và cô chụp chung trên tay. Tất cả ảnh toàn ảnh của cô, có đúng 1 tấm chụp chung của hai đứa. Đưa ngón tay vuốt gương mặt ấy, cô khóc, trái tim cô đau thật. Chẳng biết dùng từ nào để diễn tả cái nỗi đau ấy.
Cô đứng dậy tiến lại bàn học cầm con dao dọc giấy đi vào nhà vệ sinh.
- chắc anh cô đơn lắm, anh lạnh lắm phải không?
......
........