Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 7: Chương 7




K quen nhà, nên cả đêm hôm đấy cô k ngủ sâu giấc được, cứ chập chờn, chốc chốc lại mở mắt.

- chú ạ

- dậy rồi à chi

- vâng ạ.

- ngồi ăn sáng đi rồi đến trường

- dạ

- lát chú bảo lái xe đưa cháu đi

- thôi k cần đâu ạ. Cháu thấy dưới nhà có xe đạp điện, cháu đi xe đạp đi được rồi. Cháu biết đường mà.

( facebook: thu huong)

Cô ăn xong liền đứng dậy xin phép chú Trung rồi đi xe đạp đến trường.

Đi được 1 đoạn cách khá xa nhà, cô liền mở ba lô lấy tấm bản đồ ra xem. Vừa đi vừa hỏi đường chứ cô cũng k muốn làm phiền chú Trung.

Hôm nay cô vui, cô đã từng bước chạm đến ước mơ của cả hai. Cô vừa đi vừa ngâm nga hát:

“ ước mơ tôi, tương lai tôi, luôn rực cháy niềm tin mỗi ngày. Ước mơ tôi, tương lai tôi, hoà nhịp với hy vọng ngày mai...”

Nụ cười tươi, mái tóc đen ngang vai bay trong gió, khiến ai đi qua cô cũng phải ngoái lại nhìn. Bất chợt cô khép lại nụ cười, tự hỏi bản thân mình vừa cười, một nụ cười tươi thực sự.

Đến trường nhập học xong, cô liền đi xin việc làm thêm. Cô k muốn ở nhờ mãi nhà chú Trung được. Cô muốn kiếm tiền để gửi về giúp đỡ ba mẹ, và mua thêm sách vở.

Cả chiều đi tìm việc, với ngoại hình vốn có cộng thêm giao tiếp khá ổn cuối cùng cô cũng tìm được việc đó là làm lễ tân ở khách sạn.

Cô mỉm cười mãn nguyện ra về.

Vừa về đến nhà chú Trung thấy cô liền hỏi

- về muộn thế chi. Nay đi nhập trường sao rồi. Đã quen bạn mới chưa???

- cháu quen rồi ạ. Cháu đi với mấy bạn nên về muộn ạ.

- ừ. Lên phòng đi rồi xuống ăn tối.

- vâng ạ

Cô cất đồ xong xuống ăn tối, hôm nay có mỗi cô và chú Trung ăn tối.

- anh Kiên đâu chú

Chú Trung im lặng k trả lời, cô cũng im lặng ăn.

“ nếu k có cô chẳng phải mỗi ngày chú Trung đều ăn một mình sao. Đúng là giàu có nhưng chưa chắc đã hạnh phúc. Cô bỗng cảm thấy may mắn, vì mình được sinh ra trong gia đình luôn có tình yêu của ba mẹ. “

Ăn xong, cô xin phép lên phòng trước chuẩn bị sách vở cho ngày mai, mở cuốn nhật kí bắt đầu viết cho một ngày hôm nay. Đến nửa đêm khi cô chuẩn bị đi ngủ, dưới nhà vang lên tiếng bước chân, rồi cả những tiếng rên khe khẽ.

“ chẳng lẽ là trộm? Nhưng nhà chú Trung có vệ sĩ thì sao lại có trộm được? Chẳng lẽ có chuyện gì.”

Cô lấy hết can đảm mở cửa phòng rón rén từng bậc thang đi xuống dưới nhà. Càng xuống gần tiếng rên càng rõ hơn. Cô nắm chặt tay chạy vội ra chỗ công tắc bật đèn lên. Cả căn nhà sáng choang, hình ảnh Kiên a ta đang loạng choạng bước đi.

- anh....

Cô bất ngờ hỏi. Anh ta lạnh lùng bước lại gần phía cô, người anh ta đầy mùi rượu khiến cô cảm thấy khó chịu. Biết là nhà k có trộm cô liền xoay người đi lên phòng bỏ lại a ta đứng đó.

- đúng là tên điên, a ta k muốn ai ngủ hay sao vậy?

Cô vừa đi vừa lẩm bẩm.

- cô nói gì

A ta hỏi, cô quay lại hỏi

- a nghe được à

- tôi k điếc.

- vậy sao a còn hỏi lại

- cô...cô...

Cô k nói gì đi lên phòng, a ta tức giận nắm chặt tay, ánh mắt dán chặt bóng lưng cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

- đi học đấy à chi

- vâng ạ, cháu đi đây ạ

Cô chào chú Trung rồi đi học, hôm nay là buổi đầu tiên đi học, cô phải chăm chỉ để giành học bổng mới được. Nghĩ đến bản thân có thể tiết kiệm được một số tiền cô lại càng quyết tâm hơn.

- chào cậu, mình là Trinh

- còn mình là Chi

Cô mỉm cười trước lời chào của cô bạn cùng bàn. Để đánh giá khách quan về Trinh, cô thấy Trinh dễ gần, thân thiện và khá xinh xắn. Mới tiếp xúc nhưng cô rất quý Trinh, cảm giác nói chuyện với Trinh như cô đang nói chuyện với Mỹ vậy.

- tan học cậu có đi đâu k?

Trinh hỏi cô,

- mình đi làm thêm rồi, sao vậy

- định rủ cậu đi ăn. Nay ba mẹ mình đi vắng.

- hẹn cậu hôm khác nha. Nay buổi đầu tiên đi làm. Mình k nghỉ được.

- đành vậy. Tạm biệt.

Tạm biệt Trinh, cô liền đến chỗ làm, công việc của cô chỉ là ghi sổ sách và trực điện thoại của khách sạn nên rất nhàn. Cô có thể vừa đi làm, và mang cả sách vở học tranh thủ cũng được.

Hôm nay đi học cô quên k cầm điện thoại, về thấy mấy cuộc gọi nhỡ của ba mẹ cô. Cô liền bấm số gọi lại.

- mẹ ạ, con nghe đây ạ

- mẹ gọi con k được

- con để quên máy ở nhà,

- làm ba mẹ lo cho con quá

- con xin lỗi vì để ba mẹ lo cho con.

- đi học sao rồi con

- thích lắm mẹ, con quen được rất nhiều bạn.

- ừ cố gắng nhé con. Hôm nào ba mẹ lên thăm con

- vâng ạ

Cô tắt máy thở dài, cô cũng muốn về lắm chứ. Nhưng về rồi cô lại thấy buồn hơn, ở trên này, cô lao vào học rồi đi làm thêm. K cho mình thời gian nghỉ để nghĩ về người ấy.

Cô đi ra ngoài vườn ngồi, vừa đu xích đu vừa suy nghĩ.

Thật sự trong đầu cô vẫn còn thắc mắc về chú Trung, cô k đơn thuần nghĩ họ chỉ là vệ sĩ. Hơn nữa chú ấy làm kinh doanh, nhưng cô thấy chú ấy rất nhàn, dường như cả ngày chỉ ở nhà chứ k lên công ty? Làm kinh doanh đâu có nhàn như vậy.

Hơn nữa ở đây có rất nhiều điểm cấm cô k được đi đến. Chỉ có vườn và biệt thự là cô được đi lại thoải mái, còn lại những chỗ khác đều k được đi. Cô nhìn xung quanh k có bóng dáng vệ sĩ.

“ kì lạ, ban ngày nhiều lắm mà. Đáng ra càng ban đêm càng phải đông người canh gác chứ.”

Những điểm này càng khiến cô nghi ngờ chú Trung k phải người bình thường.

- nghĩ gì mà chăm chú vậy chi

Tiếng chú Trung từ đằng sau khiến cô giật mình

- chú ạ. Đâu có gì đâu ạ

- sao cháu k lên nghỉ mà lại ngồi đây.

- cháu muốn xuống đây cho thoải mái chút ạ

- ngày mai chú phải đi công tác bên Anh, chắc phải 1 tuần mới về.

- chú đi lâu vậy ạ

- công ty con bên đó đang có vấn đề chú phải sang đó

- vâng ạ

- cháu ở nhà giúp chú để ý thằng Kiên nhé

- vâng ạ

- thôi cháu nghỉ đi mai còn đi học chứ

- chú cứ lên nghỉ trước đi ạ. Cháu lên sau

- vậy chú lên trước

- vâng ạ

Chú Trung đi rồi còn lại mình cô ngồi đó, lại tiếp tục chìm vào những dòng suy nghĩ.

“ chú Trung đi công tác 1 tuần. Đây sẽ là cơ hội để cô giải đáp những thắc mắc của mình. “

Cô khẽ cong cong khoé môi, nhưng cô k biết rằng, trên lầu 2 tại một căn phòng ngay sát căn phòng cô. Có một người con trai đang nhâm nhi ly rượu nhìn cô với ánh mắt thích thú...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.