Ánh sáng lấp lánh của buổi sớm chiếu rọi lên những bụi cây hồng leo, đỏ rực cả một góc vườn, đẹp và thơ mộng đến khó tả.
Khi Mị Nguyệt Dung tỉnh táo lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn ngập mùi nam tính, cặp mắt mê mang thoáng chợt giật mình, vô thức dò xét phong cách hai màu đen trắng ở trong phòng, khắp phòng lan tràn một mùi hoan ái nồng đậm đan xen. Lúc này, Mị Nguyệt Dung nhận ra cô đang gối đầu vào lồng ngực nam tính của một người đàn ông. Toàn thân đau nhức như bị nghiền nát,mềm nhũn, không có một chút khí lực nào, phía dưới chất lỏng nhớp nháp vẫn còn dính đầy trên bắp đùi. Cả thân người được người đàn ông ôm chặt, chở che và bảo vệ.
Nàng bật dậy, mái tóc xoăn dài mềm mại thuận thế rơi xuống, sau một khắc, một giọng nói đàn ông biếng nhác nhưng quen thuộc vang lên phía sau
“ Tỉnh rồi sao”
Mị Nguyệt Dung càng hoảng sợ, theo giọng nói nhìn lại, đúng lúc gặp cặp mắt đen sắc lạnh như có như không của Lạc Hàn Thần. Trời ơi, không phải chứ lại là hắn. Thất thân lần đầu với tổng giám đốc, cô đã bắt đầu nếm trải được cái tình huống này dở khóc dở cười đến như thế nào rồi. Từng thước phim đêm qua ồ ạt trở lại trong tâm trí nàng.Cô nhớ sau khi uống ly rượu Mất Ái kia,cô như đánh mất lý trí của bản thân, lúc ấy thấy một thân ảnh vững chãi phía trước, cô phó mặc tất cả cho hắn ta. Chỉ không ngờ người ấy sẽ là Lạc Hàn Thần. Đêm qua cô phóng túng như vậy, lại cầu hắn hoan ái với mình hết bao nhiêu lần. Đầu óc Mị Nguyệt Dung rơi vào một trạng thái quẫn bách, phức tạp.
“ Đây là đâu..” Mị Nguyệt Dung Ngửa đầu nhìn hắn, con mắt hiện lên một vẻ xao động, mang theo tia nghi hoặc.
“ Đây là tòa nhà tư nhân của tôi nằm trong biệt thự của Lạc Viễn” Lạc Hàn Thần bật người dậy, gương mặt anh tuấn đột nhiên đến gần hơi thở của Mị Nguyệt Dung. Trên người hắn thoang thoảng mùi hương của gỗ tuyết tùng lan tràn vào khứu giác của cô tạo ra một cảm giác quyến luyến, dễ chịu “ Đêm qua có làm em đau không...” Người đàn ông kia không biết hổ thẹn mà nhàn nhạt hỏi nàng.
“Lạc tổng, tôi đã không sao rồi. Chuyện tối qua anh hãy xem nó chỉ là một sự cố hy hữu. Tôi mong anh để mọi thứ chấm dứt tại đây. Anh và tôi ngoài công việc ra đều không có bất kì một mối quan hệ nào khác.”
Lạc Hàn Thần hứng thú nhìn sự quật cường của cô gái nhỏ, sau khi tỉnh dậy cô không quát tháo, cũng không khóc lóc ầm ĩ, Mị Nguyệt Dung trên thực tế rất bình lặng đón nhận kết quả. Anh thật sự muốn bóc trần sự kiên cường kia, biết Mị Nguyệt Dung hôm nay chắc chắn sẽ mệt mỏi,anh chỉ muốn để cô tựa vào lòng mình mà an yên ngủ một giấc. Vậy mà cô sinh long hoạt hổ, khí thế đem tất cả chuyện hôm qua tựa như gió thoảng, phủi sạch mọi quan hệ với anh. Anh sẽ bằng mọi cách khiến cho mối quan hệ này muốn chấm dứt cũng không chấm dứt được.
“ Đêm qua, tôi là người đã cứu em.Mị Nguyệt Dung em nợ tôi một ân huệ” Anh đưa bàn tay vuốt ve gò má mềm mại trắng noãn của cô rồi lướt xuống đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận.Thành công ngăn chặn được hành động cắn môi của Mị Nguyệt Dung, anh đã bắt đầu nhận ra được thói quen xấu này của cô. Anh không muốn vật anh yêu thích lại bị cô chà đạp lên.
“Anh... Đâu phải anh không nhận được lợi lộc gì” Mị Nguyệt Dung nhíu mày tức tối nhìn Lạc Hàn Thần. Lạc Hàn Thần nâng cằm cô lên, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong hoàn hảo
“ Em nói xem tôi nhận được lợi lộc gì ở em?” Tên đáng chết, hắn còn hỏi mình lấy được lợi lộc gì từ cô,nghĩ đến lần đầu quý giá của mình,cùng buổi tối hôm qua phong lưu khoái hoạt,vậy mà ban ngày tinh thần hắn lại phấn chấn như vậy, không như cô đến giờ toàn thân còn đau nhức không thôi. Cô hung hăng nguyền rủa hắn một trận, mong hắn một ngày nào đó sẽ bị liệt dương, không ngóc lên nổi....
Mị Nguyệt Dung trượt cằm ra khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt lạnh lùng, khôi phục lại vẻ thản nhiên ban đầu “ Tôi muốn tắm rửa, chuẩn bị đến giờ đi làm rồi”
“Em có thể nghỉ hôm nay, tôi cho phép “ Lời vừa thốt ra chính hắn cũng ngạc nhiên trước sự quan tâm của mình đến cô.
“ Lạc tổng, tôi sẽ không để chuyện tư của mình ảnh hưởng đến công việc”
Để tránh đi ánh mắt dò xét của Lạc Hàn Thần,Mị Nguyệt Dung lấy chăn bọc lấy cơ thể mình, bước từng bước chậm rãi vào phòng tắm, tia nước nóng từ vòi hoa sen rơi xuống, xoa dịu đi những đau nhức trên thân thể như viên ngọc sáng của nàng. Nhìn bộ váy bị xé rách, không thể mặc lại được. cô cắn răng khoác chiếc áo sơ mi đen của Lạc Hàn Thần lên người, chiếc áo rộng thùng thình dài đến gần đầu gối, Mị Nguyệt Dung thắt một dải đai eo quanh váy, tạo thành một chiếc nơ đổi mới hoàn toàn bộ quần áo trên thân mình. Nhìn thành quả trước mắt, cô hết sức vừa ý. Chỉnh trang xong hết thảy mọi thứ, Mị Nguyệt Dung bước ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp cảnh tượng Lạc Hàn Thần cả thân mình cường thế cao ngạo, chỉ cuốn một chiếc khăn trắng ôm lấy thân dưới cường tráng, anh bước ra từ phòng đối diện, những giọt nước từ mái tóc đen có phần hơi rối chầm chậm rơi xuống trượt lên trên thân thể hấp dẫn của anh.
Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên làm cô giật mình dời lực chú ý. Cô không biết mình lại vô thức nhìn hắn ta lâu đến như vậy. Thậm chí, còn nhìn thấy trên lưng hắn dầu vết cào xước do cô để lại đêm qua
“Tổng giám đốc, ngài hãy xem tin tức mới ra ngày hôm nay. Hiện nay, tin tức này đã vượt ra khỏi tầm quyển soát của công ty” Mới sáng sớm Trịnh Sâm đã gọi điện thông báo cho hắn tình hình rối loạn hôm nay.