Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 2: Chương 2: Chương 1: Thay thế bạn tốt tỏ tình với anh




Editor: Tranh ~ Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hải Thành là một tòa thành thị nằm ở phía Nam ven biển, nhất là kinh tế phát đạt, là trường cao đẳng nhất cả nước, một trong những trường đại học tự nhiên của Hải Thành rất được các quan lớn ưu ái. Hàng loạt những chiếc xe xa xỉ dừng trước cửa trường đại học vào ngày khai giảng hàng năm là có thể thấy được trường học này được đón chào bao nhiêu.

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên. các học trò như thủy triều tuôn ra từ trong phòng học, sân trường yên ắng bỗng chốc thay thế bởi tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt.

Lâm Tĩnh Hảo ra khỏi phòng học liền xé nát mấy lá thư tình trong tay ném vào thùng rác. Mỗi một lần có giờ học chung như vậy, nam sinh khác sẽ dùng loại phương pháp cũ theo đuổi cô.

Dung nhan của cô thuộc loại mềm mại yêu kiều, mặt mày như vẽ, hơn nữa đôi con ngươi trong suốt như là tấm thủy tinh thông suốt nhất thế gian, nhìn vào hai mắt của cô sẽ làm cho tâm tình người khác bình tĩnh, thỉnh thoảng một nụ cười yếu ớt, thuần khiết như mộng, như thơ, đôi môi anh đài mềm mại mỏng manh, như là quả anh đào tươi mới ngon miệng, làm cho người ta muốn thưởng thức vẻ đẹp ngọt ngào của cô, tóc đen bóng dài đến eo như tơ lụa, nổi bật lên da thịt trắng nõn trong sáng, vô cùng mịn màng, giống như là người con gái trong mộng của các nam sinh, xinh đẹp tinh tế, khiến người khác thương tiếc không đành lòng khinh bạc, vẻ đẹp không dính khỏi lửa của nhân gian.

Sau khi cô vừa đi hai bước thì điện thoại vang lên: “Minh Tông, có chuyện gì sao?”

“Tĩnh Hảo, anh nhớ em rồi.” Cao Minh Tông ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp nói đơn giản, lời nói chân thành làm cho Lâm Tĩnh Hảo ấm áp, hai má đỏ lên, biểu tình hơi ra ngượng ngùng của thiếu nữ, “Anh... Sao vậy?”

Cao Minh Tông và Lâm Tĩnh Hảo là bạn học trung học, sau khi hai người ăn mừng thi đậu trường cao đẳng, bọn họ đều uống chút bia, anh hát một bài của Hoàng Gia Câu 《 thích em 》, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô tìm chỗ chạy trốn. Sau khi anh hát xong liền điên cuồng tìm cô, nắm tay cô nhẹ nhàng thông báo, Tĩnh Hảo, anh thích em, làm bạn gái anh nha?

Con ngươi sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào mắt anh hồi lâu, cảm giác được lòng bàn tay anh đã khẩn trương đến nỗi đổ mồ hôi, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, được. Anh vô cùng vui sướng ôm cô vào lòng, Tĩnh Hảo, anh sẽ đối xử tốt với em.

Bởi vậy bọn họ xác lập mối quan hệ người yêu, cũng cùng trường đại học, nhưng không phải cùng học viện, bây giờ bọn họ đã là thứ hai, cũng quen nhau hai năm rồi. Trừ bỏ lúc nghỉ đông và nghỉ hè về nhà thăm cha mẹ và thời gian học tập, thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không nhiều.

“Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện cùng em xem phim.” Anh ta cười yếu ớt, nhớ rõ lần trước cô nói cô muốn xem phim, hôm nay vừa lúc rảnh buổi chiều.

“Được.” Cô gật đầu, sau đó vén tóc rơi xuống sườn mặt ra sau tai, lộ ra vành tai xinh xắn, “Vậy một lát nữa gặp.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Hảo hời hợt cười, như tuyết lê trong sáng tao nhã nở rộ trên cành.

Sau khi cô và bạn trai kết thúc cuộc trò chuyện, lại nâng mắt nhìn đến bạn tốt cùng ký túc xá Thẩm Giai Liên đang ôm sách vở, tâm tình không có ủ rũ đi trên đường trường học. Bước chân cô nhanh nhẹn, đuổi theo cô ta, vỗ nhẹ vai cô ta một cái, làm cho cô ta hoảng sợ, dứt khoát vỗ ngực định thần: “Tĩnh nhi, không được dọa người như vậy.”

“Giai Giai, tớ nào có dọa cậu, là tại cậu thất thần.” Lâm Tĩnh Hảo có chút ủy khuất giải thích, “Cậu xem mấy ngày nay cậu có tâm sự, một bộ dáng mất hồn mất vía, hẳn không phải là bệnh tương tư đi?”

Thẩm Giai Liên nghe vậy, đôi mắt liền ảm đạm xuống, nhưng yên lặng nhìn Lâm Tĩnh Hảo một hồi, mới hâm mộ nói: “Kỳ thật tớ cũng nên giống như cậu kết giao với một người bạn trai để không bỏ phí cuộc sống đại học buồn tẻ này. Để cho anh ta cùng tớ ăn cơm, học tập, đi dạo phố, xem phim, chơi quần vợt... Như vậy mới không cần mỗi ngày đều vùi đầu vào sách vở, mới không lãng phí tuổi trẻ.”

Lâm Tĩnh Hảo và cô sóng vai đi trên đường trường học, đề nghị: “Vậy là tốt rồi, được thảo luận một chút chuyện tình yêu, không lãng phí tuổi thanh xuân.”

“Bản cô nương muốn tìm bạn trai nhất định là học tập tốt lại đẹp trai, vận động tốt lại cơ trí, là bạch mã hoàng tử trong lòng của rất nhiều cô gái, tớ muốn làm cho họ đều hâm mộ lẫn ghen tị với tớ.” Nói tới đây, tựa hồ như trước mặt Thẩm Giai Liên xuất hiện một nam sinh ưu tú như vậy, mâu quang cũng theo đó hiện lên một loại nhu hòa cùng tơ vương, bên môi cũng giơ lên chút ý cười của một cô thiếu nữ đáng yêu.

Thẩm Giai Liên là một cô gái vô cùng xinh đẹp ngọt ngào, lông mày cong cong, đôi mắt hạnh nhân, lông mi đài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết có chút hồng hồng, đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng tươi mới ướt át. Tóc mái ngay ngắn, tóc dài tự nhiên xõa ngang vai, đuôi tóc uốn lượn vào phía trong rất đẹp, tăng thêm vẻ đẹp thanh thuần, váy liền thân màu hồng nhạt, cả người tản ra hương vị ngọt ngào, tựa như một viên đường, từ từ hòa vào trong tim.

Lâm Tĩnh Hảo quan sát thần sắc của cô ta, ôn nhu như sa vào trong ái tình, giống như đóa hoa mới nở, chậm rãi nở ra một loại thẹn thùng của cô gái: “Giai Giai, chẳng lẽ cậu có người trong lòng rồi sao?”

Ánh mắt Thẩm Giai Liên đối diện với Lâm Tĩnh Hảo, hào phóng thừa nhận, nhưng da thịt trắng ngọc vẫn nhiễm lên tia thẹn thùng của thiếu nữ: “Tĩnh nhi, tớ có người trong lòng rồi.” Khi cô nói đến người trong lòng thì đôi mắt bắt đầu phát sáng, “Anh ấy là một sinh viên hàng đầu của học viện ngoại thương. Lần trước tớ tò mò đi tới học viện ngoại thương xem nhân vật trong truyền thuyết này, chỉ liếc mắt một cái, lúc ấy trái tim của tớ đã lạc trên người anh ấy, làm hại tớ trà không nhớ cơm không nghĩ, loại bỏ những người sống mòn mỏi.”

Thẩm Giai Liên tự giễu bản thân mình, nhưng một giây sau cô mười phần tin tưởng, tươi cười động lòng người, giống như hoa tường vi nở rộ: “Tĩnh nhi, tớ nghĩ, tớ muốn thổ lộ với anh ấy, lúc này mới phù hợp với cá tính của tớ, tớ tuyệt đối hẳn không phải là người cái gì cũng sợ. Huống hồ tuổi trẻ không sợ thất bại, thất bại cũng có thể làm lại, bởi vì tớ có nhiệt huyết.”

“Cậu có thể nghĩ như vậy tớ cũng thật cao hứng!” Lâm Tĩnh Hảo mỉm cười cổ vũ, “Huống hồ người giống như cậu người gặp người thích, tớ tin anh ta cao hứng còn không kịp.”

Thẩm Giai Liên gật đầu, sau đó lôi kéo Lâm Tĩnh Hảo nói: “Tĩnh nhi, cậu phải giúp tớ một việc.”

Lông mi thon dài dày đặc của Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng run lên, đôi mắt trong suốt như nước, trắng đen rõ ràng: “Được, chỉ cần có thể giúp được cậu tớ nhất định toàn lực ứng phó.”

“Đây chính là cậu nói, cũng không thể đổi ý!” Đôi mắt Thẩm Giai Liên sáng lên, nhất thời cảm thấy được hi vọng, lại nghiêng người tới bên tai tinh tế của cô nói, nhưng làm khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tĩnh Hảo nhiễm lên một tia đỏ ửng, như đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, cực kỳ mê người.

Lông mi cong dài tinh tế của Lâm Tĩnh Hảo khẽ rung động, tinh khiết, mi tâm chau lại, cực kỳ khó xử: “Cậu để cho tớ thay cậu thổ lộ với anh ta? Làm như vậy không tốt đâu, ngộ nhỡ anh ta cảm thấy cậu không có thành ý mà không đồng ý, đây không phải rấtđáng tiếc sao?”

Nhưng Thẩm Giai Liên cũng không buông tha cô, làm nũng ôm lấy cánh tay của cô: “Tĩnh nhi, tớ sợ tớ thấy anh ấy sẽ té xỉu, căn bản không có biện pháp thông báo. Cậu biết không? Trong khoảng thời gian này tớ ăn không vô ngủ không ngon, người cũng tiều tụy, chẳng lẽ cậu muốn thấy tớ tiếp tục tiều tụy sao? Mà cậu cũng đã đồng ý với tớ, cậu không thể đổi ý, huống hồ tớ tin tưởng cậu có thể làm được. Cậu không cần từ chối, vì cậu thương yêu tớ, cậu liền chịu hi sinh một chút, nhưng hạnh phúc cả đời của tớ đã hoàn toàn gởi gắm vào cậu rồi. Cậu nhẫn tâm thấy tớ không hạnh phúc sao?”

Lâm Tĩnh Hảo bị bộ dáng ưu thương của cô, giọng điệu van xin khổ sở làm cô mềm lòng, đành phải hạ thấp lông mi, gật gật đầu: “Tớ sẽ cố hết sức.”

“Tĩnh nhi, cậu thật tốt.” Thẩm Giai Liên vô cùng vui sướng ôm Lâm Tĩnh Hảo, tươi cười rạng rỡ, tựa hồ đã nhìn thấy anh yêu thương nở nụ cười ấm áp với cô, “Vậy tớ đi mua quà tặng tiếp đó ước hẹn với anh, Tĩnh Hảo, cố lên.”

Sau đó, Thẩm Giai Liên lôi kéo Lâm Tĩnh Hảo đi trên đường rợp bóng cây, nắng vàng xuyên qua hai bên lá cây rập rạp chiếu xuống mặt đất, cũng rơi vào hai khuôn mặt non nớt trong sáng của các cô, đặc biệt mỹ lệ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh Hảo lại để cho Thẩm Giai Liên đưa cho cô quà tặng để đi đến học viện ngoại thương ở phía nam.

Tháng chín, làn gió mát mẻ, từng trận gió lạnh hiu hiu lướt qua, lướt nhẹ qua bụi hoa trên đường rợp bóng cây, đóa hoa trắng tinh lay động trong gió, hương thơm lan tỏa, thấm vào lòng người.

Lâm Tĩnh Hảo ở trên đường mòn lát sỏi đá, càng đến gần mục đích, mi tâm của cô càng lo lắng nhăn lên, hàm răng cắn chặt vào môi dưới non mềm, một bộ dáng cực kỳ bối rối. Đúng là cô đã đáp ứng giúp Thẩm Giai Liên quá vội vàng, làm sao có thể vừa lâm trận đã chạy trốn đây?

Nói Thẩm Giai Liên thầm mến vị sinh viên tài giỏi tên là Cố Hạo Thần, học tập tốt, vận động tốt, nhưng trong bốn năm đại học lại độc thân, không có kết giao với cô gái nào, cho nên Thẩm Giai Liên sợ chính mình thổ lộ sẽ bị anh ta cự tuyệt, cho nên mới đưa ra một chủ ý, để cho Lâm Tịnh Hảo thay cô ta thổ lộ với Cố Hạo Thần, nếu như bị cự tuyệt cũng sẽ không xấu hổ rơi lệ trước mặt anh. Dù sao cô gái cũng có tự tôn và kiêu ngạo, cô sợ đả kích và mất mác. Lâm Tĩnh Hảo cũng là bạn tốt.

Hai bên đường là vườn hoa, ở giữa còn có cây cổ thụ cao lớn, thân cây tráng kiện, lá cây rậm rạp, giống cây dù vĩ đại. Mà bên cạnh cây cổ thụ là một đình nghỉ mát hình bát giác, xung quanh là hoa tươi, mà dựa vào cột đình là một nam sinh anh tuấn, Lâm Tĩnh Hảo chỉ có thể nhìn thấy đường cong mặt bên lãnh nghị (*), mà trước mặt anh là một nữ sinh tết tóc, vây quanh hai người là màu xanh lục của lá cây, bốn phía nổi lên hào quang sáng xinh đẹp nhất.

(*) lãnh nghị: lạnh lùng và cương nghị.

Hai tay cô gái cầm bánh ngọt chuyển cho anh, trong ánh mắt khao khát anh ta có thể nhận lấy: “Cố Hạo Thần, em muốn theo đuổi anh để anh làm bạn trai em. Đây là bánh ngọt anh đào em tự làm, hi vọng anh có thể nếm thử.”

Lâm Tĩnh Hảo liền đứng ở chỗ cách hai người mười mét, thấy rõ đáy mắt đầy khát vọng của cô gái, còn có đáy mắt lạnh lùng của chàng trai.

“Tôi không thích ăn đồ ngọt, cảm ơn.” Anh trầm mặc giây lát, uyển chuyển cự tuyệt.

“À......” Nháy mắt ánh sáng nơi đáy mắt của cô gái liền ảm đạm xuống, tiếp theo cô ta lại hỏi tới, “Vậy anh thích ăn cái gì, nói cho em biết, em trở về làm, mãi đến khi anh vừa ý.”

“Cô không cần ủy khuất đến đây đâu... “ Anh nhíu nhíu mày, có chút không biết làm thế nào.

“Em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh.” Đôi mắt sáng ngời của cô gái hiện lên một tia thống khổ, “Xin đừng cự tuyệt em, em không tốt sao?”

“Cô vẫn nên đi tìm một người con trai có thể quý trọng cô, xem cô là công chúa mà sủng ái, mà tôi không cho cô được, cũng không thích hợp với cô.” Lời nói của Cố Hạo Thần rõ ràng, không có một tia cười nhạo, “Chúc cô hạnh phúc.”

Cô gái cắn cánh môi, đôi mắt lấp lánh muốn khó, trước khi nước mắt chảy xuống, cô xoay người chạy đi, lại không cẩn thận đụng vào Lâm Tĩnh Hảo đang đứng nơi đế nhìn một màn này. Bánh ngọt trong tay cô gái bởi vậy mà rớt xuống đất, thành một đống nhão, có một chút dính góc áo và mũi giày của Lâm Tĩnh Hảo. Mà cô gái lại chẳng quan tâm những thứ này, chạy khỏi như trốn, không để anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, nhưng Lâm Tĩnh Hảo lại nhìn thấy khóe mắt của cô gái mãnh liệt rơi nước mắt.

Tình yêu, quả thật là vũ khí làm tổn thương sâu nhất trên thế giới này.

Nhìn bóng lưng của cô gái, cô rất sợ Thẩm Giai Liên sẽ phải chịu tổn thương như vậy, nhưng cô vẫn phải thử một chút.

Lâm Tĩnh Hảo thu hồi ánh mắt, liền chống lại ánh mắt sâu thẳm của chàng trai, khuôn mặt mỹ lệ của cô, lông mi nhỏ dài thấp thoáng lộ ra đồng tử trong suốt tinh khiết, liền giống như một dòng nước xanh biếc, gợn sóng nhẹ nhàng. Bên cạnh đôi môi anh đào mềm mại là nụ cười yếu ớt, thuần khiết như thơ. Nhàn nhạt mùi hoa tươi mát, như có như không quanh quẩn bên người, làm cho người ta say mê.

Lâm Tĩnh Hảo đón nhận ánh mắt của Cố Hạo Thần, bộ dạng thuận theo nói: “Xin hỏi anh là sinh viên năm nhất học viên ngoại thương Đại Tứ - Cố Hạo Thần sao?”

“Cô là ai?” Mặt mày Cố Hạo Thần ôn hòa lạnh nhạt, khí chất phi phàm.

“Tôi là Lâm Tĩnh Hảo bạn học của Thẩm Giai Liên sinh viên năm nhất đại học thiết kế thời trang Đại Nhất.” Lâm Tĩnh Hảo đặc biệt

nhắc tên “Thẩm Giai Liên” lần nữa, nâng mắt ngắm biểu tình của nam sinh anh tuấn lạnh lùng trước mặt.

Hình dáng anh hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, mặt mày sắc bén, con ngươi màu đen giống như biển sâu, ấm áp mà rộng lớn, lại trong veo mà đáy mắt lạnh lùng che đậy nhuệ khí sắc bén làm cho không người nào có thể bỏ qua. Áo trắng phối với quần jean xanh, mười phần sạch sẽ tươi trẻ.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Hạo Thần thu lại ánh mắt lại, rơi vào một mảnh xanh biếc.

Cô mở túi sách ra, lấy ra gì đó mà bạn tốt Thẩm Giai Liên nhờ cô chuyển giao, sau đó cầm chocolate cùng tấm thiệp tiến lên nói: “Đây là tâm ý của Giai Giai, xin anh nhận lấy.”

Giai Giai?

Mày kiếm dày đặc của anh hơi nhăn lên, ánh mắt mờ mịt, nhìn phản ứng của anh là biết không có ấn tượng với tên người này, quả nhiên câu trả lời của anh cũng xác minh suy đoán của Lâm Tĩnh Hảo: “Tôi không biết người này.”

Tầm mắt Lâm Tĩnh Hảo nâng lên buông xuống, rơi vào trên gương mặt anh tuấn của anh, vị nam sinh này thật sự nhìn rất tốt, khó trách Thẩm Giai Liên lại tương tư thành bệnh: “Bây giờ không biết cũng không có vấn đề gì, về sau từ từ sẽ quen thuộc. Đây là quà tặng cô ấy để tôi chuyển cho anh. Xin anh nhận lấy, được không?”

Hai tay của cô vẫn ngang nhau, đưa quà tặng của Thẩm Giai Liên cho anh.

Ánh mắt của anh rời trên hộp quà kia, đóng gói tinh xảo, lại vẫn thắt nơ bướm màu hồng nhạt, trên nơ bướm treo một tấm thiệp.

Mày rậm của anh hơi nhíu lại, ánh mắt tinh tế đánh giá vẻ mặt xinh đẹp đơn thuần của cô, chỉ lấy tấm thiệp kia, vừa mở ra đã thấy, là thư tình, sau đó anh đưa cho cô: “Nội dung bên trong này đọc trước mặt tôi mới có vẻ có thành ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.