Editor: Trà sữa trà xanh
Ánh mắt Cố Hạo Thần không có một tia hài hước nào, mà là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ánh mắt sáng ngời giống như đèn sáng chỉ dẫn phương hướng trong đêm tối, là ánh sáng nho nhỏ trong vùng tăm tối này, cũng là nguồn ấm áp khổng lồ.
Anh khẽ cười vỗ bả vai kiên cố của mình. Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ ánh mắt chân thành tha thiết của anh, một mảnh trong vắt, cũng chỉ là nhìn anh thôi, nhìn thật lâu thật lâu, giống như thời gian cũng dừng lại. Nhưng không thể kiềm nén chua xót đang cuồn cuộn trong cổ, tràn ra răng môi, cô rũ mắt xuống, không nói gì.
“Ở trước mặt của anh em không cần làm bộ kiên cường, anh muốn thấy con người thật của em Đau lòng quá thì cứ khóc đi. Khóc xong thì ngủ một giấc, ngày mai dậy nhìn mặt trời, em sẽ tìm được chính bản thân mình.” Khóe môi Cố Hạo Thần giương nhẹ, có chút không tin nhìn tưởng cô, “Thử một chút sẽ biết thôi.”
Lâm Tĩnh Hảo chậm chạp nghiêng người, tựa đầu trên đầu vai anh, trên người anh có mùi hương hoa lan trắng thanh đạm hòa lẫn hơi thở bạc hà mát mẻ, rất là dễ ngửi, khiến cho người ta rất thoải mái, rất yên ổn, bình tĩnh.
Nước mắt, rất nhanh dính ướt quần áo của anh, từ khóc thút thít đến khóc thật lớn, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy. Cô dựa vào lồng ngực của anh thật chặt, đôi tay không tự chủ được ôm cổ của anh, dù sao đã không để ý hình tượng khóc lên, nước mắt giống như vòi nước được khai thông, không ngừng chảy xuôi.
Cố Hạo Thần lẳng lặng duy trì tư thế của mình, cho cô điểm tựa an toàn nhất, anh cảm thấy cơ thể mềm mại tốt đẹp của cô run rẩy, khiến lồng ngực trống không năm năm của anh nhất thời ấm áp, mặt nước dưới khuôn mặt yên tĩnh của anh chợt gợn sóng. Anh vẫn lạnh nhạt chậm rãi nâng lên một cánh tay, khẽ xoa sống lưng nhỏ yếu của cô, động tác dịu dàng lặp đi lặp lại, một câu cũng không nói, bởi vì muốn cô trút hết bi thương.
Dưới chân thủy triều mênh mông mãnh liệt, sóng biển xô bờ, bọt sóng vẩy ra, giống như nhiễm bi thương từ Lâm Tĩnh Hảo, nức nở, rên rỉ.
Không biết cô khóc tới khi nào thì mệt mỏi, mệt nhọc, sau đó nằm ngủ trên vai Cố Hạo Thần. Bởi vì gió biển quá lớn, anh sợ cô bị cảm, cho nên liền ôm cô xuống tảng đá lớn, giẫm trên bờ cát mềm mại lạnh như băng trở lại bên cạnh xe, đặt cô nằm xuống chỗ ngồi phía sau.
Anh khom người, đắp áo khoác lên người cô, rồi sau đó đầu ngón tay lạnh nhẹ nhàng chỉnh sửa lại tóc cô, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, gương mặt hơi tái nhợt giống như đóa hoa kiều diễm bị gió sương diễn tấu nên biến sắc, bên trên khuôn mặt trắng noãn còn vệt nước mắt chưa khô, hàng lông mi đen nhánh vểnh lên còn dính hơi nước ướt át, rủ xuống giống như muốn che đậy hồ nước trong vắt, cánh môi hoa anh đào mềm mại xinh đẹp vẫn mê người như cũ.
“Ngủ một giấc đi, anh sẽ ở cạnh em.” Anh nghiêng người cúi đầu, một nụ hôn liền rơi vào xuống trán trắng noãn của cô, chứa đựng biết bao vấn vương cùng thâm tình nhiều năm.
Anh tựa bên cửa xe, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen nhánh, những ngôi sao sáng chói như kim cương, trong suốt lóng lánh, ánh sáng lung linh. Đêm tối lờ mờ, khung cảnh an tĩnh, loáng thoáng có thể nghe âm thanh thủy triều lên xuống cách đó không xa, tiến lùi vô cùng có tiết tấu, khiến trong không khí có nhiều thêm âm thanh dễ nghe.
Một đêm này, anh không buồn ngủ, ngồi ở phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo điềm tĩnh chìm trong bóng tối, giống như muốn lấp đầy thời gian chia lìa năm năm trong một đêm này. Nghĩ đến chuyện từ ngày hôm nay cô không còn là bạn gái của ai nữa, khóe môi thật mỏng không tự chủ nâng lên ý cười nhợt nhạt.
Phía tận cùng của mặt biển, ánh sáng chậm rãi bừng lên, từ trong nước biển xanh thẳm từng chút từng chút lộ ra khuôn mặt tươi cười, mặt trời đỏ chiếu xuống mặt biển tạo nên nhiều màu sắc, như một bức tranh màu nước vui tai vui mắt mỹ lệ khác thường, quyến rũ ánh mắt của người ta.
Ánh sáng màu vàng tràn vào bên trong xe, chiếu lên khuôn mặt Lâm Tĩnh Hảo đang ngủ say, lông mi của cô rung động nhè nhẹ hai cái, rồi mở ra, cô ngồi dậy, đập vào mắt là một mảnh xinh đẹp, ở trong con mắt của cô liền nở rộ: “Là mặt trời mọc, thật là đẹp.”
“Vậy thì ra ngoài xem thôi.” Cố Hạo Thần đã sớm đứng ở ngoài xe thưởng thức một lúc lâu, thấy cô tỉnh lại, liền nghiêng người cúi đầu nói với cô.
Lâm Tĩnh Hảo mở cửa xe ra ngoài, bên ngoài nhiệt độ vẫn còn chút thấp, cô lấy áo choàng bọc lại mình, liền ấm áp hơn, ấm áp tựa như anh ôm vào ngực. Cô đứng cạnh anh, sóng vai với anh, ánh mắt trông về mặt trời đỏ như lửa ở phía xa, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, em đã khiến anh trông giữ cả đêm.”
“Không sao. Đúng lúc hôm nay là chủ nhật, có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt.” Trên mặt của anh treo nụ cười thản nhiên, tầm mắt vẫn đuổi theo sự vận động của mặt trời, “Có phải tốt hơn nhiều.”
Cô gật đầu một cái, ngày hôm qua sau khi khóc hết mình, đau đớn cùng bi thương trong lòng đã biến mất. Nhìn lại khung cảnh mặt trời mọc thật mỹ lệ này, cô cảm thấy mình sẽ tiếp tục chào đón những ngày tốt đẹp, cô cần gì cứ phải bi thương, cô nên dành nhiều thời gian tận hưởng cuộc sống tốt đẹp này: “Cám ơn anh.” Đối với anh, trừ ba chữ này, hình như không có những ngôn ngữ khác có thể diễn tả tâm tình biết ơn của cô dành cho anh.
“Hình như hai ngày nay anh thường xuyên nghe được hai chữ cám ơn này.” Cố Hạo Thần khẽ vặn lông mày, giống như oán trách, “Về sau không cần nói hai chữ này với anh nữa, anh là bạn của em phải không?”
“Vâng” Cô mím môi thừa nhận, có thể có một người bạn như vậy, cô rất vinh hạnh.
“Như vậy anh chỉ là tận trách nhiệm của một người bạn.” Hai tay anh tùy ý chen vào trong túi quần, bên môi là nụ cười ôn nhu, “Được rồi, anh đưa em về.”
“Cả đêm anh không ngủ phải không?” Cô có thể nhìn thấy một tia mỏi mệt chán nản trong mắt anh, vì muốn an toàn cho hai bên nên cô đề nghị, “Hay là để em lái xe.”
“Được.” Anh cũng không cự tuyệt, móc chìa khóa xe trong túi quần ra đưa cho cô, rất hài lòng với sự quan tâm của cô.
“Em đưa anh về nghỉ ngơi trước.” Cô lưu loát thuần thục dùng ngón tay quấn tóc thành một búi tóc, dùng vòng thun màu đen cột chắc, sau đó khởi động xe, dù sao anh đã vì cô mà giằng co cả đêm, về tình về lý cô nên thay anh làm gì mới phải, “Anh nói cho em biết ở địa chỉ, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, đến nơi em sẽ gọi anh.”
Anh ôn nhu gật đầu, nói địa chỉ cho cô biết, ánh mắt vẫn dừng lại trên sườn mặt cô, thưởng thức một mặt biết điều của cô, lộ ra khí chất tự tin thành thục quyến rũ phong tình của một người phụ nữ.
Anh không buồn ngủ, cho dù thật sự rất buồn ngủ, nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại, không muốn bỏ qua từng nét đẹp của cô, chỉ muốn trân quý ở trong lòng.
“Anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ phân tâm.” Cô cảm thấy anh vẫn không hề dời tầm mắt đi, mặt bắt đầu nóng lên trong ánh nhìn của anh.
Lúc này Cố Hạo Thần mới thu hồi ánh mắt, hạ mí mắt, nghỉ ngơi, không muốn khiến cô cảm giác bị áp bức.
Xe lái rất lâu thì ngừng lại, Lâm Tĩnh Hảo liếc Cố Hạo Thần vẫn còn ngủ say, sau đó xuống xe, trong chốc lát lại quay trở vào trong xe, tiếp tục lái xe, đưa anh trở về khu dân cư Tử Vi Thiên Cung hoàng kim nổi danh nhất Hải Thành, ven biển Y Sơn xây lên một căn biệt thự độc lập, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy màu xanh lá cây của rừng rậm cùng xanh thẳm mênh mông bát ngát của nước biển liên miên không dứt. Có thể nói, nơi này cực kỳ đắt giá.
Lâm Tĩnh Hảo vừa dừng xe lại, Cố Hạo Thần liền tỉnh. Hai người xuống xe, cô đưa anh chìa khóa, nhưng anh không nhận: “Em lái xe trở về đi, nơi này không thể gọi xe.”
“Vâng.” Giữ chìa khóa lại, sau đó lấy bữa ăn sáng trong xe ra đưa cho anh, “Đây là bữa ăn sáng mua cho anh, nhớ ăn đó.”
Thì ra là lúc cô xuống xe đã gọi một phần bữa sáng Việt- Quảng Đông nổi danh ở lầu Cảnh Đức cho anh, một phần sủi cảo tôm, bánh trứng cùng sữa đậu nành. Dụng tâm của cô khiến anh xúc động, ngực cuộn trào từng cơn. Anh muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng sợ mình đường đột, anh tự nói với mình, nhất định phải dụng tâm từ từ đi.