Editor: tu tai
Lâm Tĩnh Hảo vừa hạ mắt nhìn, đường cong mê người trước ngực mình hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của Cố Hạo Thần, cô lập tức dùng đôi tay che phần da thịt trắng như tuyết trước ngực, hơn nữa còn xấu hổ cắn chặt cánh môi, mặt hồng tim đập, hoàn toàn không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Hạo Thần, ảo não nghĩ muốn đào cái hang chui vào.
“Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý, tôi không biết sao cúc áo lại bị bung ra. . . . . .” Cô xấu hổ đến đỏ mặt như hoa mẫu đơn tươi đẹp mới vừa nở rộ, Quốc Sắc Thiên Hương, hết sức mê người.
Cô chỉ sợ Cố Hạo Thần hiểu lầm cho rằng cô cố ý làm như vậy để quyến rũ anh, cái tội danh này cô không đảm đương nổi.
“Vậy em chính là cố ý . . . . . .” Cố Hạo Thần nghiêng người về phía cô, hơi nóng giữa răng môi phun ở trên mặt của cô, mang theo một chút cảm giác ngứa. Gương mặt tuấn tú của anh dừng lại đặc tả trong đôi mắt sáng của cô, trong mắt anh nhộn nhạo lên từng vòng nếp nhăn trên mặt khi cười ở phóng đại lên trong mắt cô.
“Tôi --” cô nghĩ biện giải, lại bị môi mỏng của anh ngăn lại.
Trong nháy mắt hai tròng mắt của cô phóng đại, anh cười lại càng mị hoặc, mang theo mùi hương Bạch Lan Bạc Hà nhẹ nhàng khoan khoái mà cô quen thuộc bao phủ lấy cô, cũng mềm hoásự cứng ngắc cùng kháng cự, sợ cùng luống cuống của cô. . . . . .
Hai cánh tay mạnh mẽ của anh vững vàng giam cầm lấy cô, đôi môi ôn lạnh đạm bạcmang theo lửa nóng chích liệt, giống như là một ngọn lửa đang cháy, nóng bỏng quấn lấy môi cô, nụ hôn của anh mang theo sự thâm tình khiến cô không thể cự tuyệt, trong dịu dàng không mất bá đạo chiếm đoạt, tách mở răng môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi của cô, cùng nhau bay múa, lưu luyến đầy ý nghĩa.
Một cái tay của anh nâng cái gáy của cô, làm cho cô càng gần sát anh hơn, cảm thụ nhiệt tình như lửa của anh, mùi hương Bạch Lan đặc biệt của anh làm hơi thở của cô rối loạn, làm cô say mê trong đó, chỉ muốn được trầm luân trong sự dịu dàng tốt đẹp của anh, không muốn tỉnh lại.
Nụ hôn của anh từ cằm hôn xuống đến xương quai xanh của cô, mặc môi anh gieo xuống da thịt như tuyết trắng của cô từng cái mồi lửa, giống như những đóa hồng mai lần lần lượt nở rộ, đỏ thắm như vết chu sa. Tay của anh trượt từ gáy cô theo đường cong đẹp đẽ tới sống lưng của cô, đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng ở nơi sống lưng mảnh khảnh của cô, đường cong phần lưng của cô rất đẹp, lưu loát mà mềm nhẵn.
Cô cũng nhanh hít thở không thông trong nụ hôn điêu luyện của anh, đột nhiên anh buông lỏng môi cô ra, lại dùng miệng ngậm vành tai tỉnh xảo trắng muốt của cô, đầu lưỡi linh xảo trêu trọc trong lỗ tai cô, làm cho cô nhạy cảm run rẩy.
“Cố Hạo Thần, đừng --” trong thân thể của cô dâng lên cảm giác xa lạ khiến cô sợ hãi, cô chỉ sợ sẽ trầm luân không dậy nổi.
“Sợ nụ hôn của anh làm cho em có cảm giác thật sap?” Anh mắt lợi hại của anh xuyên thấu qua cô, thấy rõ ràng tâm tư của cô.
“. . . . . .” Lâm Tĩnh Hảo không phản bác được, cô đưa tay sửa sang lại quần áo có chút nhăn, trốn tránh lời nói của anh, “Cái đó. . . . . . Anh đã gặp Đường Hi chưa?”
Cô để cho lý trí của mình nhanh chóng quay lại, không nhìn thẳng váo đáy mắt thâm tình của anh. Cô rất rõ ràng giữa anh và cô có khoảng cách nhất định, cũng không phải là dễ dàng có thể vượt qua. Cô tự nói với bản thân phải lý trí, trải qua một chuyện tình thất bại cô sợ hãi quá nhiều thứ.
“Thật muốn anh gặp cô ấy?” Cố Hạo Thần không ngờ cô lại quay về cái đề tài này.
“. . . . . .” Lâm Tĩnh Hảo cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu một cái dưới cái nhìn soi mói của anh, “. . . . . . Không quá muốn, nhưng cô ấy thích hợp với anh hơn.”
“Chỉ có anh hiểu biết rõ kiểu phụ nữ gì thích hợp với mình, đối với anh mà nói mới là tốt nhất.” Cố Hạo Thần dùng đôi tay nâng mặt của cô lên, để cho cô cùng mình bốn mắt nhìn nhau, “Tĩnh Hảo, người anh thích là em, anh đã bỏ lỡ em năm năm, hiện tại anh không muốn cùng em gặp thoáng qua, buông tay em ra một lần nữa.”
Anh nói anh thích cô. . . . . . Yêu sâu như vậy làm cho cô mừng rỡ, nhưng lại rất mâu thuẫn.
“Nhưng bây giờ tôi không nghĩ dễ dàng nói chuyện tình cảm.” Hiện tại cô chỉ muốn làm việc thật tốt.
Không phải là cô không biết Cố Hạo Thần đối tốt với mình, cũng không phải là cố ý muốn giới thiệu những cô gái khác cho anh, càng không phải là kiểu cách. Cô không muốn vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm đầy đau đớn lại đầu nhập vào một cuộc tình khác ngay lập tức. Cô cũng biết người đàn ông có thân phận phi phàm giống như Cố Hạo Thần cũng không phải cô dễ dàng có thể có, nhưng cô còn chưa có làm xong hoàn toàn đối mặt với anh được. Cô hy vọng thời gian có thể để cho bọn họ có thể trao đổi nhiều hơn, hiểu tình cảm không phải chỉ là rung động nhất thời, mà là chuyện cả đời. Cố muốn thận trọng hơn, mới sẽ không lặp lại một lần thất bại trong tình cảm nữa.
“Anh biết anh hơi gấp gáp.” Lòng ngón tay anh dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, giọng nói dịu dàng, “Anh nói ra chỉ muốn để cho em hiểu được tâm ý của anh, cũng không phải đang ép buộc em phải ở bên nhau ngay. Anh sẽ đợi, đợi em quên những chuyện không vui kia đi, chờ em xoay người lại hướng về phía mặt trời. Anh có thời gian chờ em. Hi vọng khi em muốn nói chuyện tình cảm thì có thể nghĩ đến anh đầu tiên...anh vĩnh viễn là vỏ xe phòng hờ của em.”
Anh hiểu cô, cho nên trong lời nói bao dung không cần nói cũng biết. Phần ấm áp này làm cho chóp mũi cô chua xót. Cô đang bắt đầu oán trời cao, tại sao không để cô gặp gỡ anh trước, tại sao không phải anh cho cô mối tình đầu đẹp nhất.
“Tôi. . . . . . Không đáng giá anh làm như vậy.” Trong nội tâm Lâm Tĩnh Hải rối rắm khổ sở.
“Em đáng giá, 100% đáng giá, nếu không anh cũng sẽ không thể kiên trì năm năm, hơn nữa còn có tính toán kháng chiến lâu dài. Tin tưởng anh, em là tốt nhất.” Đầu ngón tay của Cố Hạo Thần chà nhẹ qua khóe mắt cô, lau đi hơi nước nổi lên, cũng cho cô khích lệ cùng dũng khí lớn nhất, “Chúng ta cùng nhau cố gắng. Ngày mai luôn tốt đẹp hơn.”
“Ừ, cùng nhau cố gắng.” Lâm Tĩnh Hảo tách ra nụ cười sáng lạn, “Nếu như trong lòng có ánh mặt trời thì đi tới chỗ nào cũng là trời sáng.”
“Nói thật hay.”
Ngày hôm sau đi làm, Lâm Tĩnh Hảo vừa tới phòng làm việc, liền nhìn đến phòng thiết kế đang xúm xụm tranh nhau xem một quyển tạp chí, không biết là người nào sợ hãi than một tiếng: “Oa, đây là người sao? Đẹp trai như vậy? Trái tim nhỏ bé của tôi đều muốn nhảy ra ngoài.”
Lúc này truyền đến âm thanh thanh thúy của giày cao gót, Ngô Lệ Tinh trang điểm tinh xảo mặc một chiếc quần bó sát màu lửa đỏ xuất hiện, hiển lộ đường cong rõ nét của cô, thân hình chữ S cùng bộ ngực cao ngất thu hút ánh mắt của mọi người: “Đều không cần làm việc sao?”
Cô tiện tay đoạt lấy tạp chí ném ra ngoài, vừa đúng rơi vào bên chân Lâm Tĩnh Hảo đi rót nước quay lại. Cô cúi đầu, liền thấy đầu sỏ gây nên, gương mặt đẹp trai đến mức hại nước hại dân của Cố Hạo Thần trên bìa tạp chí. Phía trên vài cái chữ to là tập đoàn Trí Mỹ nghênh đón vị tổng giám trẻ nhất mọi thời đại – Tổng giám Cố Hạo Thần.
Anh vào tập đoàn Trí Mỹ? Đó không phải sẽ làm việc cùng công ty với Cao Minh Tông và Thẩm Giai Liên.
Ngô Lệ Tinh nhìn bốn phía, quay đầu thấy Lâm Tĩnh Hảo, liền đi tới, lại liếc quyển tạp chí trên đất, lạnh lùng nói: “Lâm Tĩnh Hảo, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Xem ra nhất định không có chuyện tốt.
Dứt lời cô ta nhặt tờ tạp chí lên, khom lưng thì ba đào mãnh liệt cực kỳ mê người: “Quyển tạp chí này tịch thu!” Ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Hạo Thần.
Sau khi Lâm Tĩnh Hảo theo Ngô Lệ Tinh đến phòng làm việc của cô ta, vừa đi vào cô ta đã mắng Lâm Tĩnh Hảo: “Lâm Tĩnh Hảo, cô xem áo cưới cô làm đi, hoàn toàn không làm theo thiết kế đồ, cô bị mù, hya là đầu óc bị nước vào? Ngày ngày tôi phải bồi người khác uống rượu uống đến mức ói để đổi lấy công việc liền bị cô chà đạp như vậy? Lâm Tĩnh Hảo, cô có còn muốn công việc này nữa không hả?”
“Không thể nào, rõ ràng tôi làm theo như thiết kế đồ.” Lâm Tĩnh Hảo không tin tưởng.
Ngô Lệ Tinh ném tài liệu đến bên chân Lâm Tĩnh Hảo, cô khom lưng nhặt lên, vừa mở ra nhìn, không thể tin: “Thiết kế đồ này rõ ràng không giống với cái lần trước cô đưa tôi.” Bây giờ trên bản vẽ, thiết kế phần eo có sửa đổi.
“Cô nói nhảm cái gì chứ! Rõ ràng chính là bản thiết kế này, nếu không phải thì cô hãy lấy chứng cớ ra đi.” Ngô Lệ Tinh khoanh tay trước ngực, chờ câu trả lời của Lâm Tĩnh Hảo.