Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 50: Chương 50: Chương 47: Làm bạn trai của tôi một ngày




Editor: Trà sữa trà xanh

Thu Vân hướng về Cao Minh Tông như thế nào, thế nhưng đối với Cao Minh Tông mà nói đều là râu ria, dù thế nào đi nữa mục đích của anh đã đạt, chuyện còn lại là chuyện nhà bọn họ, không có quan hệ gì với anh. Anh không muốn ở chỗ này nhìn nhà này nháo loạn, bởi vì bây giờ anh và Lâm gia có thể nói là không có bất kỳ quan hệ gì.

Cao Minh Tông mở miệng cáo từ thì điện thoại di động vang lên, là Thẩm Giai Liên, vừa nhấc máy đã hỏi thẳng cô: “Em đang ở đâu?”

“Ừ, em đã đến, lập tức tới đây.” Cao Minh Tông nhìn lướt qua người nhà Lâm gia, “Chú Lâm dì Lâm, con hẹn bạn, xin cáo từ trước. Con chỉ muốn nhắc nhở hai người một câu mặc kệ thế nào con và Lâm Tĩnh Hảo đã chia tay rồi, con và Lâm gia không có quan hệ, sau này đừng dây dưa với con nữa, làm người xa lạ là tốt nhất.”

Dứt lời. Anh lạnh mặt bước chân rời đi, khi anh mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Giai Liên đi tới từ hành lang bên trái, vừa đúng lúc anh thu lại điện thoại. Cao Minh Tông mỉm cười nghênh đón, đưa tay nắm eo thon của cô: “Sao giờ này em mới tới?”

“Em định đứng dưới lầu đợi anh, không ngờ lại thấy anh đi từ phòng ra.” Thẩm Giai Liên liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên cửa phòng đóng chặt, “Gặp người quen sao?”

“Ừ, lúc vào thì gặp phải, cho nên đi vào thăm hỏi.” Cao Minh Tông không nói thật, sợ Thẩm Giai Liên nghi ngờ, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Nếu là bạn bè thì giới thiệu cho em biết đi.” Thẩm Giai Liên đẩy tay Cao Minh Tông ra, cất bước đến gần phòng, “Dù sao bây giờ em là bạn gái của anh, phải để cho bạn bè của anh biết, không phải sao? Nếu không bọn họ còn tưởng rằng Lâm Tĩnh Hảo, em sẽ rất tức giận đó.”

Cô vui vẻ cười duyên, đáy mắt lại có một tia lạnh lẽo tràn ra.

Cao Minh Tông kéo ngón tay mịn màng của cô giữ tại trong lòng bàn tay: “Giai Giai, người quen như vậy em không cần phải biết.”

“Tại sao không cần? Chẳng lẽ em như vậy gặp người ta không được?” Thẩm Giai Liên hơi ngước đầu, mặt trầm như nước, mất đi nụ cười ôn nhu.

“Không phải, em xinh đẹp khiến người ta mê mẩn, làm sao không thể gặp ai.” Cao Minh Tông quấn lấy eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, “Anh sợ em thấy bọn họ sẽ mất đi hứng thú ăn cơm, anh làm như vậy là vì tốt cho em. Không muốn bởi vì người khác mà ảnh hưởng em ăn uống. Nếu như em muốn gặp, ăn cơm xong gặp lại cũng không muộn.”

Nghe Cao Minh Tông nói, hoài nghi trong lòng Thẩm Giai Liên dần dần lắng xuống. Cô nở nụ cười động lòng người lần nữa: “Được rồi. Vậy anh đến phòng trước đi, em xuống dưới mang ít trái cây lên.”

Thẩm Giai Liên kéo vòng tay của anh ra khỏi eo của mình, từ trong ngực của anh thoát ra, đạp giày cao gót màu đỏ bảy tấc biến mất ở cầu thang. Cao Minh Tông lại một lần nữa nhìn chằm chằm cửa phòng Lâm gia, liếc mắt nhìn mới xoay người rời đi.

Thẩm Giai Liên đến dưới lầu lấy trái cây đúng lúc lại đụng phải Cố Hạo Thần ra ngoài hóng mát đứng trước bàn tự phục vụ uống nước chanh. Dáng vóc anh cao lớn vững chãi, trong hơi thở ôn hòa mang theo lạnh lùng xa cách, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn được tỉ mỉ điêu khắc lộ ra độ sâu đặc biệt mị hoặc của đàn ông, tròng mắt sâu thẳm làm cho linh hồn người ta trầm luân, chỉ hơi liếc mắt nhìn liền không thể tự kềm chế.

Anh đứng ở nơi đó chính là ngôi sao lóng lánh duy nhất trên bầu trời, ánh sáng lóng lánh hấp dẫn người khác ghé mắt, các cô gái hơi lớn mật thậm chí cố ý tiến lên đi qua trước mặt anh, liếc mắt đưa tình, nhưng đối với Cố Hạo Thần có định lực cường đại mà nói căn bản không có chút tác dụng gì. Thậm chí có người nói chuyện với anh, anh giống như sống trong thế giới của bản thân không nghe ngôn ngữ của người khác, cứ như vậy khiến người khác phẫn nộ bỏ đi.

Thẩm Giai Liên nhìn các cô gái khác quyến rũ Cố Hạo Thần, trong lòng liền dấy lên một ngọn lửa không tên, nhưng nhìn thái độ coi thường của anh dành cho họ, cô lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao anh không có cử chỉ dịu dàng với người phụ nữ khác, nhưng chỉ ngoại trừ Lâm Tĩnh Hảo. . . . . . Tại sao người anh đối xử dịu dàng không phải là cô?

Vừa nghĩ tới nụ cười dịu dàng của anh đều dành cho Lâm Tĩnh Hảo, cô cảm giác hô hấp của mình rất khó khăn. Cô khổ sở nhắm hai mắt lại, hít thở thật sâu, mới mở đôi mắt sáng ra, đè nén khổ sở ở đáy lòng, cất từng bước từng bước đi tới hướng Cố Hạo Thần.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Giai Liên nâng lên nụ cười ngọt ngào, giống như giữa bọn họ không có bất kỳ bất hòa, mà là bạn bè thân thuộc.

Cố Hạo Thần vẫn mím môi như cũ, trong mắt căn bản không có sự tồn tại của cô.

“Hôm nay tôi thấy một nhà Lâm Tĩnh Hảo ăn cơm ở chỗ này, anh không đi xem sao?” Thẩm Giai Liên không thèm để ý đến sự coi thường của anh, vẫn lầm bầm lầu bầu như cũ.

Thật ra thì mới vừa rồi khi cô nhìn thấy Cao Minh Tông đi ra từ phòng, đã thấy được cả nhà Lâm Tĩnh Hảo đang cùng nhau ăn cơm thật ấm áp. Cô mới thử dò xét Cao Minh Tông, nhìn anh sẽ giấu giếm với cô không, từ lời của anh đến vẻ mặt xem ra không phải là bảo vệ Lâm Tĩnh Hảo mà là lo lắng cho cô, cho nên cô mới không so đo quá nhiều.

Cố Hạo Thần nghe tên Lâm Tĩnh Hảo thì có chút phản ứng, môi mỏng đẹp mắt khẽ câu: “Tôi biết. Phòng là do tôi đặt, người nhà của Tĩnh Hảo chính là người thân của tôi.” Anh đang cảnh cáo Thẩm Giai Liên đừng có ý đồ xấu.

“Tôi biết anh còn chưa qua đó.” Thẩm Giai Liên đưa một miếng trái cây vào trong miệng rồi nói tiếp, “Nếu như anh không đến mà để tôi đến. Đến lúc đó sẽ trở thành cục diện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

“Thẩm Giai Liên, cô cho rằng có một số việc có thể giấu diếm cả đời sao?” Cố Hạo Thần đương nhiên biết để cô muốn phá hư chuyện của anh và Lâm Tĩnh Hảo, “Coi như cô phí hết tâm tư cũng không thể như ý nguyện, đừng tưởng rằng ai cũng là kẻ ngu. Cô tốt nhất không nên đi.”

“Tôi vì cái gì phải nghe lời anh nói, Cố Hạo Thần, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào.” Thẩm Giai Liên lại gần Cố Hạo Thần, giọng nói êm ái, “Anh nói coi phải làm sao bây giờ?”

Cô nhăn mày, bộ dáng như bị khó xử, khiến đáy mắt Cố Hạo Thần kết băng.

“Trừ phi hai chúng ta hẹn hò một lần, hai mươi bốn giờ đều thuộc về tôi, làm bạn trai của tôi một ngày.” Thẩm Giai Liên nói điều kiện.

“Muốn giao dịch với tôi?” Cố Hạo Thần cười lạnh, “Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý điều kiện hoang đường của cô sao?”

Nếu như đồng ý là phản bội Lâm Tĩnh Hảo, sẽ khiến Thẩm Giai Liên lấn tới. Sao anh có thể đồng ý được. Nếu để cho Lâm Tĩnh Hảo biết, như vậy cô ấy sẽ rất đau lòng, cô ấy đã bị Cao Minh Tông phản bội lừa gạt bị thương sâu như vậy, đến bây giờ trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Mà anh đã nói muốn yêu thương cô ấy, sao có thể nuốt lời?

“Hiện tại anh không có lý do từ chối.” Thẩm Giai Liên lại ăn một khối trái cây, sau đó dùng nĩa gâm một khối đưa về phía Cố Hạo Thần, “Trái cây này ăn thật ngon, anh muốn ăn một ít không?”

Mà hình ảnh thân mật của Thẩm Giai Liên và Cố Hạo Thần rơi vào trong tầm mắt của một người đứng ở cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.