Edit: Hangbaobinh
“Vì sao mấy người lại tới đây?” Tiêu Kiếm Đức không ngờ là bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.
“Đương nhiên là thay mặt Trí Mỹ đến thăm nhân viên bị thương rồi.” Tiêu Vân Đào lạnh nhạt nói, sâu thẳm trong đôi mắt là sự chống đối với cha mình, tuyệt không sợ hãi chút nào.
“Chuyện này giống như không phải cần con và A Thần đến đây.” Tiêu Kiến Đức sẽ không tin tưởng con trai mình sẽ vì một nguyên nhân như vậy mà đến nơi này, trừ phi là nó đã biết chuyện gì đó.
“Vậy thì càng không tới phiên cha đến đây.” Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào giương cao lên, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên một tia châm chọc cùng ngạo mạn: “Trừ phi mấy người có bí mật gì đó không thể nói, nếu không thì con cũng sẽ không tin tưởng cha sẽ hạ mình đến nơi này thăm một nhân viên nho nhỏ, tập đoàn Trí Mỹ của chúng con có rất nhiều người, dù thế nào cũng sẽ không thể để cho cha phải tự mình đi một chuyến. Cha, chẳng lẽ cô ta là tình nhân của người?”
Tình nhân?
Cố Hạo Thần nghe thấy Tiêu Vân Đào nói như vậy về quan hệ của cha anh ta với Thẩm Giai Liên như vậy, hai đầu lông mày của anh khẽ nhếch lên đầy kinh ngạc. Người này nhất định là cố ý. Nhưng đối phương là cha của anh ta, anh thật sự sợ anh ta tức giận nhất thời mà chọc giận Tiêu Kiến Đức.
“Vân Đào, bác Tiêu không phải là người như vậy. Hơn nữa cậu cũng biết Thẩm Giai Liên đã có bạn trai, chính là Cao Minh Tông tổ trưởng bộ phận thiết kế của công ty chúng ta đó.” Cố Hạo Thần vội vàng dập tắt lửa, chỉ sợ tính khí cứng đầu của hai cha con Tiêu thị lại cứng đối cứng với nhau.
“Thật sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào khẽ nâng lên, nhưng không có dừng mà lại tiếp tục đùa với lửa: “Sợ rằng đây chỉ là đạn khói thôi. Cậu không có nhìn thấy cha tôi ôm cô ta rất chặt sao? Loại trình độ thân mật như vậy có thể thấy quan hệ cũng không có tồi đầu. Cha, nếu không thì người đưa cô ta về nhà, để cho mẹ con nhận xét thay người, cũng có thể cho người thêm ý kiến. Hoặc là để cho mẹ con trực tiếp nhường lại vị trí Tiêu phu nhân để biểu hiện sự hiền dịu của bà.”
Thẩm Giai Liên thấy Tiêu Vân Đào càng nói càng kéo xa, vội vàng mở miệng: “Tiêu thiếu, giữa tôi cùng Tiêu tổng thật sự không giống như anh nghĩ, anh đã hiểu lầm rồi.”
“Câm miệng, nơi này là nơi nào mà đến phiên cô nói chuyện vậy!” Tiêu Vân Đào không khách khí cắt đứt lời cô ta.
“Tôi.... ..... Tôi.... ...... Chỉ tốt bụng.... ...... ...” Trong nháy mắt Thẩm Giai Liên cảm thấy uất ức, môi bẹp ra, hốc mắt ửng hồng.
“Tốt bụng? Cô có lương tâm sao? Có lương tâm thì cô cũng sẽ không đoạt mất Cao Minh Tông, có lương tâm thì cô cũng sẽ không lại một lần lại một lần nữa bức bách Tĩnh Hảo! Thẩm Giai Liên, cô đừng giả bộ nữa, con mẹ nó cô làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm!” Trong tròng mắt Tiêu Vân Đào tràn đầy chán ghét.
Những lời Tiêu Vân Đào đã chọc giận Tiêu Kiến Đức, hơn nữa thấy anh ta nhục nhã Thẩm Giai Liên như vậy, tự nhiên ông ta cảm thấy không đành lòng. Gương mặt ông đen lại, khẽ quát một tiếng: “Càn rỡ, con đường đường là một tổng giám đốc, nói chuyện lại có thể không đúng mực như vậy. Vân Đào, con đừng để cho cha cảm thấy thất vọng đối với con.”
“Cha, người đã làm cho con thất vọng trước.” Những lời đó của Tiêu Vân Đào hời hợt làm sao, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bi thương: “Đối với người phụ nữ đang giả bộ này, con mắng thì người lại cảm thấy đau lòng. Nhưng người có nghĩ tới hay không người như vậy thì mẹ con cũng sẽ cảm thấy đau lòng, con cũng vậy sẽ cảm thấy thất vọng đối với người.”
“Vân Đào, có lời gì thì hãy nói thật cho bác Tiêu biết.” Cố Hạo Thần đã nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh, thì không khỏi vỗ một cái lên vai Tiêu Vân Đào, để cho anh ta bình tĩnh lại một chút.
Nhưng mà anh cũng có thể hiểu được nhìn thấy người phụ nữ như Thẩm Giai Liên như vậy không muốn nổi giận cũng là không thể nào. Trong lòng anh cũng không muốn nhìn thấy cô ta, nếu không phải đi cùng Vân Đào, căn bảo là anh sẽ không muốn, càng sẽ không mang theo Lâm Tĩnh Hảo.
“Vân Đào, chuyện của chúng ta trở về rồi hãy nói. Nơi này là bệnh viện, Giai Giai cần nghỉ ngơi.” Tiểu Kiến Đức lui lại một bước, sau đó nói với Thẩm Giai Liên: “Con nghỉ nghơi cho tốt, lần sau ta sẽ lại đến thăm.”
“Thế nào, có chuyện gì mà cha không thể nói, nói không được bằng lời nên không thể nói cho mọi người nghe được sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào nâng lên một nụ cười lạnh: “Có gì thì nói ở chỗ này, mọi người cũng nên ở lại đây, con sẽ không để cho cha trở về để làm tổn thương mẹ con.”
“Chuyện này con có thể nói không?” Thẩm Giai Liên mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Kiến Đức, trưng cầu ý kiến của ông. Nếu như ông đồng ý thì cô ta mới dám nói, nếu không sợ là sẽ hỏng chuyện.
Hơn nữa cô ta muốn tự mình nói ra, từ ở chỗ này là thời điểm bước vào nhà họ Tiêu, mẹ cô ta mới có được địa vị, cô ta mới có được tương lai. Tiêu Vân Đào sẽ là chướng ngại lớn nhất của cô ta ở nhà họ Tiêu. Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, không có quyền thế cùng bối cảnh, không có tiền, thì cô ta cái gì cũng sẽ không có. Chỉ cần có thể vào được nhà họ Tiêu, như vậy thì có bị coi là con riêng của tiểu tam thì làm sao? Những thứ mà cô ta đã bỏ lỡ thì cô ta đều muốn lấy lại tất cả.
Tiêu Kiến Đức cảm thấy được ánh mắt của Thẩm Giai Liên, nhưng không muốn chuyện này từ miệng cô ta nói ra, như vậy đối với cô ta là một sự tổn thương. Sự tồn tại của cô ta nên phải được thừa nhận từ chính miệng của ông: “Hay là để cho ta nói thôi. Chỉ là Vân Đào, chuyện này chỉ là chuyện của cha con chúng ta, vậy chúng ta qua một bên rồi hãy nói, không nên quấy rầy Giai Giai nghỉ ngơi có được không?”
Nếu không nói, như vậy thì Tiêu Vân Đào chắc chắn sẽ không bỏ qua, có lẽ trong nhà cũng sẽ biết rõ. Không bằng nói cho nó biết chuyện thôi. Cũng tránh để làm cho con trai mình sinh ra hiểu lầm đối với ông.
Dĩ nhiên là Tiêu Vân Đào nghe được ý ngoài lời nói của Tiêu Kiến Đức, anh ta nhìn Cố Hạo Thần một cái. Người đứng sau đưa cho anh ta một ánh mắt đồng ý. Anh ta liền xoay người rời đi, sau lưng còn ném cho Cố Hạo Thần một câu: “A Thần, chờ mình nói chuyện xong, cậu tới đón mình.”
Điều này làm cho Cố Hạo Thần không thể không ở lại bệnh viện chợ họ làm xong việc.
Tiêu Vân Đào, Tiêu Kiến Đức cùng thư ký của ông, ba người cùng nhau rời khỏi, phòng bệnh này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Chỉ còn lại hai đôi mắt nhìn nhau. Lâm Tĩnh Hảo vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, mà lúc này cũng không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa: “Cố Hạo Thần, chúng ta cũng đi thôi.”
“Cũng tốt, đi uống chút gì đó rồi chờ Vân đào.” Cố Hạo Thần cũng cười một tiếng, trong đôi mắt lóng lánh dịu dàng như ánh sao, sau đó cầm tay cô, dắt cô đang muốn rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Tĩnh Hảo cũng gật đầu, sau đó cười với anh một nụ cười thật dịu dàng.
Cố Hạo Thần đột nhiên giống như nghĩ đến một điều gì đó, dừng bước chân lại, ánh mắt quét qua Cao Minh Tông cùng Thẩm Giai Liên: “Tôi có một tin tốt muốn nói cho cô biết, tôi cùng Tĩnh Hảo đã quen nhau, chúng tôi ở một chỗ với nhau rất hạnh phúc. Còn điều quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn cô, đã để cho chúng tôi ở cùng nhau.”
Cố Hạo Thần đầy thâm tình tuyên bố, anh nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Tĩnh Hảo mười ngón tay đan lại với nhau, thể hiện hạnh phúc của họ không dễ mà có được. Họ nắm tay nhau thật chặt ở chỗ đó là cho bọn họ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tròng mắt của Cao Minh Tông trầm xuống mấy phần, đáy mắt chuyển động làm cho người ta không thấy được màu sắc, môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng, một câu cũng không có nói.
Giờ khắc này đáy lòng Thẩm Giai Liên đang giao động, mộng đẹp của cô ta rốt cuộc cũng tan vỡ. Nhìn họ ở chung một chỗ, lòng của cô ta giống như bị người ta bóp chặt, không thể thở nổi.
“Cố Hạo Thần, chuyện giống như vậy cũng chỉ là chuyện của hai người chúng ta, anh cần gì phải nói với những người không liên quan đến chúng ta vậy? Hạnh phúc cùng vui vẻ của chúng ta bọn họ không thể nào cảm nhận được, cho nên anh làm như vậy quả thật rất là tàn nhẫn.” Lâm Tĩnh Hảo không để ý một chút nào, nhưng trong lòng cô biết như vậy đã đả kích Thẩm Giai Liên. Bởi vì lúc này sắc mặt của cô ta đã âm u đến mức giống như sắp nổi bão.
Muốn nói cho Thẩm Giai Liên biết cô ta không có năng lực phản kích lại Lâm Tĩnh Hảo, càng không để cho Thẩm Giai Liên có thể khinh dễ Lâm Tĩnh Hảo. Không phải cô không phản kích lại mà là thời cơ chưa đến. Hiện giờ rốt cuộc thì cô cũng làm được, Cố Hạo Thần chính là nhược điểm trí mạng của Thẩm Giai Liên. Cô nói muốn ở chung một chỗ với Cố Hạo Thần, hưởng thụ thật tốt sự cưng chiều của anh, cô nói được thì sẽ làm được.
“Tĩnh Hảo, em nói quá đúng, hạnh phúc thuộc về chúng ta người khác không thể nào cảm nhận được. Anh thật sự đã làm điều thừa.” Cố Hạo Thần khẽ cau mày, thật giống như mình thật sự đã nhiều lời: “Về sau chúng ta yêu nhau chỉ làm mà không có nói.”
Lời nói mập mờ này, tràn đầy màu hồng. Làm cho khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Lâm Tĩnh Hảo ửng hồng làm say lòng người, càng thêm quyến rũ động lòng người. Như vậy làm cho người ta không thể kháng cự được vẻ đẹp của cô.
“Cố Hạo Thần - -” Lâm Tĩnh Hảo nhăn mặt cười khẽ với anh, lời này thật sự làm cho cô thất e lệ.
Giữa bọn họ không có gì xảy ra cả, nhưng cô sẽ không ở trước mặt kẻ địch mà bại lộ sự thật. Tuyệt đối không thể. Cho nên cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng cười một tiếng, giống như chấp nhận phần mập mờ này.
“Tốt lắm, những lời anh muốn nói cũng đã nói xong rồi. Chúng ta đi thôi.” Cố Hạo Thần không nhìn biểu cảm biến hóa đầy đặc sắc trên mặt hai người kia, liền dắt tay cô rời đi.
Trong lòng Thẩm Giai Liên giống như bị vô số kim đâm vào, đau đến mức làm cho cô ta thật lâu sau mới mở miệng: “Lâm Tĩnh Hảo, chúng ta nói chuyện một chút.”
Đây là nhất định, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, chỉ vì hai người đàn ông này.
Họ muốn đối mặt với nhau một lần, như vậy mới biết được ai có thực lực hơn, mà không phải chỉ là phô trương thanh thế.
“Chúng tôi muốn đi uống nước, không có thời gian nói chuyện với cô.” Tròng mắt của Cố Hạo Thần thật tĩnh mịch, trong nháy mắt đề cao cảnh giác. Dĩ nhiên là sẽ không để cho Lâm Tĩnh Hảo cùng Thẩm Giai Liên một mình ở chung với nhau.
Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy tay đang nắm lấy vai của cô chặt thêm một chút, rất là lo lắng cho cô. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của anh: “Không có gì phải sợ. Em cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, người tốt tự nhiên sẽ được thần linh phù hộ.” Sau đó cô nhìn về hướng Thẩm Giai Liên, lạnh nhạt nói: “Được.” Trong mắt tràn đầy sự kiên cường cùng tự tin mà Thẩm Giai Liên chưa bao giờ thấy qua. Cô giống như một ánh sáng nóng bỏng, làm cho cô ta không thể nào mở mắt ra được.
Cố Hạo Thần thấy được sự tự tin trong mắt của Lâm Tĩnh Hảo, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Được, anh ở bên ngoài đợi em, em có chuyện gì cũng có thể gọi anh. Anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt em.”
“Em biết rồi.” Cô cảm ơn sự bảo vệ cùng dịu dàng của anh.
“Minh Tông, anh cũng đi ra bên ngoài chờ một chút được không?” Thẩm Giai Liên thỉnh cầu nói, có mấy lời cô ta không thể để cho Cao Minh Tông nghe được. Có Cố Hạo Thần ở bên ngoài, cô ta không sợ anh ta sẽ nghe lén.
Cố Hạo Thần dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh, Cao Minh Tông cũng rời đi theo sau. Như vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. An tĩnh, trầm mặc, đè nén.... ........ Lâm Tĩnh Hảo cũng đang ở trong bầu không khí lạnh nhạt như vậy đi đến chỗ sofa dùng để nghỉ ngơi rồi ngồi xuống. Dáng vẻ bình yên, lặng lẽ đợi Thẩm Giai Liên lên tiếng.
“Cô có lời gì cần nói thì nói đi. Cố Hạo Thần đang chờ tôi... tôi không muốn cho anh ấy phải chờ lâu.” Lâm Tĩnh Hảo không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người cô ta.
Thẩm Giai Liên lạnh lùng nhếch môi cười: “Lâm Tĩnh Hảo, có một thời gian chúng ta không gặp nhau, cô đã thay đổi rồi, cũng trở nên sắc bén hơn rồi.”
“Không phải là tôi thay đổi, mà bản thân tôi vẫn luôn như vậy, chỉ có kẻ địch của tôi mới cảm thấy sự bén nhọn của tôi, bạn bè thì chỉ cảm nhận được tôi gần gũi. Cô đã không còn là bạn bè của tôi nữa, tôi đương nhiên cũng sẽ không mang sự gần gũi của mình thể hiện với cô. Tôi lại không có ngốc, cũng không bị vật gì đó che mắt. Cô nói có đúng không?”
“Lâm Tĩnh Hảo, không ngờ là cô ở chung một chỗ với Cố Hạo Thần mà cô có thể phách lối như vậy!” Thẩm Giai Liên tức đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta cũng không có đứng dậy nổi lên không thể làm gì được, cô ta hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình của mình: “Cô chỉ muốn lợi dụng Cố Hạo Thần để đả kích tôi mà thôi. Bởi vì tôi yêu anh ấy thật lòng, còn cô chỉ là giả vờ mà thôi, cô đang lợi dụng anh ấy, bởi vì cô hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết trong vụ tai nạn đó đúng không?”
“Đúng là tôi nên hận cô, nhưng tôi cũng không muốn cô chết, huống chi nếu không có cô làm sao tôi có thể thấy được Cao Minh Tông lại là một người thâm hiểm như vậy. Để cho mình cả đời này thoát khỏi sự đau khổ. Càng không thể nào có thể đến gần được Cố Hạo Thần, hưởng thụ tình yêu của anh ấy, để cho tôi hiểu được cái gì gọi là cưng chiều, cái gì là người đàn ông tốt. Tất cả cũng nên cảm ơn cô. Cho nên tôi không hận cô. Tôi đang hưởng thụ tình cảm cùng cuộc sống bây giờ, mỹ mãn, hạnh phúc, hơn nữa là vui vẻ.” Trong đáy mắt cười như gợn nước, dần dần càng thêm bập bềnh, giống như rất thỏa mãn: “Vui vẻ cô có hiểu không? Tôi biết tấm lòng luôn vặn vẹo cùng u ám của cô thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái gì là vui vẻ thật sự. Như vậy thì tôi thật sự buồn thay cho cô.”
“Tôi đương nhiên là rất vui vẻ. Tôi không cần cô giả tình giả ý!” Sắc mặt Thẩm Giai Liên hết sức khó coi, không che dấu được sự yếu ớt, tay dùng sức nắm chăn thật chặt: “Lâm Tĩnh Hảo, cô đừng có nói tốt đẹp như vậy. Tôi biết rõ trong lòng cô không thể nào quên được Cao Minh Tông, anh ta là người đàn ông nắm giữ những năm tháng tuổi thanh xuân của cô, những gì tốt đẹp mà các người đã từng cùng nhau trải qua nhất định cô không thể vứt bỏ được. Nhưng cô có biết không? Cô ở trong lòng anh ta căn bản là không còn là gì nữa, tôi dùng vị trí trong tập đoàn Trí Mỹ dụ dỗ anh ta, để cho anh ta thuần phục dưới chân của tôi, biến thành nô lệ của tôi, nằm rạp dưới chân của tôi. Lâm Tĩnh Hảo, anh ta sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh cô nữa rồi. Bởi vì so với cô tôi đáng giá để anh ta yêu cùng lựa chọn hơn.”
“Tôi đã nói rồi tôi không có nghĩ muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa.” Bên đôi môi mềm mại của Lâm Tĩnh Hảo vẫn luôn hiện lên nụ cười yếu ớt.
“Thật sao? Lâm Tĩnh Hảo, cô cứ giả vờ đi.” Thẩm Giai Liên cũng không cho rằng là như vậy, Lâm Tĩnh Hảo cùng Cao Minh Tông có tình cảm trong sáu năm, cô đối với Cao Minh Tông như thế nào, cô ta đều nhìn được bằng mắt, làm saocó thể trong thời gian ngắn như vậy quên được tình cảm sáu năm: “Tôi cũng nói cho cô một tin tức tốt, chính là tôi đã mang thai đứa bé của Minh Tông. Của chúng tôi, bảo bảo thuộc về chúng tôi. Như thế nào, tin tức này có thể làm cho cô rất vui mừng đi.”
“Cô mang thai?” Lúc này sự bình tĩnh trên không mặt của Lâm Tĩnh Hảo mới xuất hiện một vết rách.
“Đúng, bảo bảo thuộc về tôi cùng Minh Tông nhất định sẽ rất đẹp.” Thẩm Giai Liên rất hài lòng đưa tay vuốt bụng.
Tầm mắt Lâm Tĩnh Hảo nhìn theo động tác vuốt bụng của Thẩm Giai Liên mà rơi ở trên bụng của cô ta, con ngươi co chặt lại. Gợn sóng khẽ phập phồng. Nơi đó đã có một đứa trẻ, thuộc về Cao Minh Tông. Cô đã từng có vô số ảo tưởng, hôn lễ ngọt ngào của cô và Cao Minh Tông, sau đó lại trải qua một cuộc sống bình thản mà hạnh phúc, cô biết làm một người vợ tốt, quản lý gia đình cùng chăm sóc anh ta thật tốt, sau đó sinh một bảo bảo thuộc về bọn họ, người một nhà sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Nhưng cái này cuối cùng lại trở thành một ác mộng, bị Thẩm Giai Liên xé rách thành tro bụi, làm cho nghĩ lại chuyện cũ mà thấy kinh hãi.
Cô nghĩ đến những thứ này, trong lòng khó tránh khỏi lại khó chịu, sau đó khóe mắt hiện lên hơi nước. Những thứ thay đổi rất nhỏ này cũng bị Thẩm Giai Liên thu hết vào mắt. Hiển nhiên là cô ta đã đả kích được Lâm Tĩnh Hảo, dùng tốt đẹp đã qua cùng tàn nhẫn ở hiện tại để đạt được mục đích.
“Tĩnh Hảo, đau lòng thì hãy khóc đi. Tôi cũng không ngại nhìn thấy nước mắt của cô.” Thẩm Giai Liên cười rất vui vẻ, giống như hoa anh túc có độc đang nở rộ: “Tôi cùng Cao Minh Tông có bảo bảo, thì vĩnh viễn anh ta sẽ không bao giờ rời khỏi tôi. Tinh Hảo, chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó cô nhất định phải đến tham gia hôn lễ của chúng tôi đó. Thẩm Giai Liên tôi sẽ làm cho cô xem cái gì mới là hạnh phúc cùng vui vẻ chân chính.”
Lâm Tĩnh Hảo nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của cô, ánh sáng bị kim loại âm u cắt ngang: “Thẩm Giai Liên, cô cho rằng tôi sẽ khóc sao? Thật xin lỗi, vậy là tôi làm cho cô thất vọng rồi. Nước mắt của tôi sẽ không rơi vì một người đàn ông không đáng giá. Lúc còn trẻ có người nào mà đã không từng yêu một hai người, tôi đã yêu rồi, tôi cũng thừa nhận, nhưng hiện tại tôi không còn yêu nữa, thì tôi cũng có thể buông xuống được. tôi không cần thiết phải giả bộ. Hiện tại việc tôi muốn làm chính là quý trọng người trước mắt, mà không phải hoài niệm những quá khứ không còn ý nghĩa gì nữa! Hôn lễ của cô, tôi sẽ đi, sẽ dành cho cô lời chúc phúc chân thành nhất.”
Thẩm Giai Liên cũng không thèm quan tâm, dù sao mới vừa rồi cô ta cũng đã đả kích được Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta cũng không quan tâm: “Đúng vậy, Minh Tông đã không thể nào muốn cô nữa rồi. Cô có đau lòng cũng vô dụng, không bằng tốt nhất nên bắt được Cố Hạo Thần đang ở trước mắt. Chẳng qua tôi lại có một tin tức xấu muốn nói cho cô biết. Mẹ của Cố Hạo Thần vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận cô, bởi vì cô cản bản không xứng với nhà họ Cố, người bình thường giống như cô khắp nơi đều có thể bắt được một người phụ nữ như vậy tuyệt đối không thể vào được nhà họ Cố. Đừng tưởng rằng Cố Hạo Thần có quan hệ cùng với cô rồi, thì cô có thể vô tư bước vào nhà họ Cố làm thiếu phu nhân, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cô thật là mơ mộng hão huyền.”
“Mẹ Cố Hạo Thần không phải là cô... cô không thể nào thay anh ấy quyết định sự tồn tại của tôi. Huống chi tôi cũng không có ham tiền của Hạo Thần. Tôi đơn thuần muốn cùng anh ấy trải qua thật tốt, Lâm Tĩnh Hảo tôi rời khỏi Cao Minh Tông có thể sống tốt hơn.” Lâm Tĩnh Hảo một chút cũng không có sợ hãi: “Ngược lại cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút xem chú Cao cùng dì Cao có chấp nhận cô hay không.”
“Lâm Tĩnh Hảo, tôi đã gặp qua bác gái Cố rồi. Bà ấy là người như thế nào tôi so với cô rõ hơn rất nhiều. Bà ấy yêu cầu vợ của Cố Hạo Thần phải là con gái của danh gia cao quý, tuyệt đối không phải là cỏ dại giống như cô vậy. Cô cứ mơ mộng đẹp đi, dù sao tôi cũng sẽ nhìn thấy cô khóc, bị nhà họ Cố ngăn ở ngoài cửa, bị buộc phải rời khỏi Cố Hạo Thần. những thứ này tôi đều có thể nhìn thấy, tôi sẽ thấy cuối cùng, từ từ thưởng thức sự nhếch nhác của cô.” Cô ta cười, giống như đã nhìn thấy sự nhếch nhác cùng nước mắt của Lâm Tĩnh Hảo sau này.
“Vậy thì cô cứ chầm chậm đợi đến già đi, có thần tiên sẽ thương hại cô, cho cô xuống địa ngục mơ mộng.” Lâm Tĩnh Hảo từ trên ghế đúng dậy, trên gương mặt nhỏ nhắn trong trắng thuần khiết không hề có biểu cảm nào.
“Lâm Tĩnh Hảo!” Thẩm Giai Liên không ngờ bất luận như thế nào cũng không thể đả kích được Lâm Tĩnh Hảo, cô ta bắt đầu lo lắng.
“Cô đang luống cuống sao? Rất tốt.” Lâm Tĩnh Hảo rất có thâm ý, sau đó không có quay đầu lại rời đi.
Ngoài của Cố Hạo Thần cùng Cao Minh Tông ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế hai bên trái phải chờ đợi thời gian trôi qua. Hai người vẫn ngồi yên ở đó, không nói gì, cũng không nhìn đối phương một cái. Giống như là coi đối phương không có tồn tại.
Không biết đã trải qua bao lâu, Cao Minh Tông cuối cùng cũng mở miệng: “Cố Hạo Thần, anh thật sự thích Tĩnh Hảo?”
“Cái này có quan hệ gì tới anh?” Cố Hạo Thần phản bác lại anh ta: “Đây là chuyện giữa tôi cùng cô ấy, anh lấy thân phận cùng tư cách gì hỏi tôi? Bạn học, hàng xóm, bạn trai cũ, người thay lòng đổi dạ?”
“Cố Hạo Thần, nếu như mà tôi không buông tay, Tĩnh Hảo chắc chắn sẽ không có quan hệ với anh.” Mặt Cao Minh Tông âm u.
“Nhưng anh đã buông tay. Thật bất hạnh là tôi đã nắm lấy tay của cô ấy, thì tuyệt đối sẽ không có một ngày nào đó buông tay, anh đừng có lại nghĩ muốn có ý đồ gì với cô ấy, cô ấy sẽ không thuộc về anh.” Cố Hạo Thần cười yếu ớt, khí thế lại rất mạnh, không buông tha chất vấn của anh ta.
“Cố Hạo Thần, anh không cần hài lòng quá mức như vậy.” Trong lòng Cao Minh Tông rất tức giận, nhưng cũng không có nơi để phát tác.
“Mà tôi chính là đang hả hê, còn phải hí hửng nữa, anh có thể làm gì được?” Trong đáy mắt Cố Hạo Thần hiện lên tia lạnh lẽo: “Muốn tôi dừng lại, đừng có ngây thơ như vậy”
Cao Minh Tông cúi thấp đầu, tay đang khẽ đặt trên đầu gối nắm chặt lại, ánh sáng trong mắt khẽ chuyển động: “Tôi tin tưởng trong lòng cô ấy vẫn có tôi đấy, hơn nữa vẫn còn yêu tôi.”
“A.... ....” Cố Hạo Thần hừ lạnh một tiếng: “Đừng có tự luyến nữa, nhìn tôi xem, lại nhìn anh một chút, tôi tin tưởng phụ nữ lựa chọn tôi nhất định sẽ nhiều hơn anh.”
“Anh chỉ có thể hả hê một chút thôi. Anh không thể cười được bao lâu nữa đâu. Thuộc về tôi thì đích thân tôi sẽ tự mình đòi lại từ phía anh. Cố Hạo Thần, anh chờ tôi.” Anh ta quay đầu nhìn về phía anh, đáy mắt có một tia rất kiên định.
“Vậy thì tôi chờ.” Cố Hạo Thần không hề để tâm, bởi vì anh tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo sẽ không bao giờ quay lại.
Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, Cố Hạo Thần cùng Cao Minh Tông đồng thời quay đầu lại, Lâm Tĩnh Hảo đi ra ngoài. Hai người đồng thời đứng lên, đi đến đón, nhưng Lâm Tĩnh Hảo căn bản không có chút do dự chạy về hướng Cố Hạo Thần: “Chúng ta đi thôi.”
“Tốt.” Cố Hạo Thần tự nhiên dắt tay của cô. Cùng nhau rời khỏi nơi này.
Cao Minh Tông nhìn bóng dáng họ sánh vai nhau rời khỏi, trong lòng thế nhưng lại hiện lên một tia khó chịu.
Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo cùng nhau đi ra quán cà phê bên ngoài bệnh viện. Gọi hai ly cà phê từ từ thưởng thức, sau đó đợi điện thoại của Tiêu Vân Đào.
Tiêu Vân Đào cùng Tiêu Kiến Đức cũng không có đi đến nơi nào đó đặc biệt xa, cũng lựa chọn quán cà phê cùng chỗ với Cố Hạo Thần, chỉ là bọn họ đang ngồi ở chỗ ghế lô kín đáo, nói chuyện gì cũng dễ dàng hơn một chút.
Tiêu Vân Đào cùng Tiêu Kiến Đức ngồi mặt đối mặt, không có người thứ ba ở chỗ đó.
“Vân Đào, con hãy tỉ mỉ nghe ta nói, trước khi ta nói xong xin con không nên chen miệng vào.” Tiêu Kiến Đức nói xong liền di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ che không được ánh sáng sáng chói của ngọn đèn.
“Con nghe.” Tiêu Vân Đào ngồi thẳng hơn so với bình thường, một mình thẳng đứng, ánh đèn chiếu vào thẳng thể cao to của anh ta, nổi lên ánh sáng vàng chói mắt, càng làm cho anh ta thêm nổi bật tuấn tú bức người.
Mà Tiểu Kiến Đức cũng giống như lọt vào trí nhớ năm xưa, hồi tưởng lại chuyện năm xưa đó: “Ta cùng mẹ của Giai Giai Triệu Linh là bạn học, chúng ta rất yêu nhau, một năm kia ta lỡ tay đánh bị thương sau đó bị ép lấy hết tài sản, là cô ấy kiếm tiền cho ta để cho ta có đường chạy trốn, ở ngày ta đi cô ấy đã giao chính mình cho ta. Mà ta lại không có biết tiền cô ấy cho ta là do cô ấy kết hôn cùng người mà ta đã đánh bị thương để đổi lấy. Người kia căn bản không yêu cô ấy, cưới cô ấy không chỉ vì muốn hành hạ cô ấy, mà cũng muốn trả thù ta.”
Nói tới chỗ này Tiêu Kiến Đức dừng lại một chút, trong đôi mắt tựa như hiện lên một làn hơi nước bi thương. Ông trầm mặc, đè nén tâm tình có chút kích động, chỉ sợ chính mình ở trước mặt con trai mà luống cuống. mà Tiêu Vân Đào thật không có mở miệng nói một chữ, cũng lẳng lặng chờ cha mình nói tiếp.
Tiêu Kiến Đức ở trong lòng hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục kể sự việc này: “Cô ấy đã từng nghĩ tới muốn tìm tới cái chết, tuy nhiên bởi vì phát hiện mình mang thai Giai Giai mà buông tha, bởi vì bị ngược đã cho nên cô ấy đẻ non, là một bé gái, người nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, liền không muốn gặp cô ấy. Cô ấy đang ở trong tháng cũng không có người chăm sóc, Giai Giai dứt sữa thì đưa cho bà ngoại nuôi, nên mới không bị hắn ta đánh dữ dội. Sau đó còn buộc cô ấy sinh con, cô ấy từ chối, thì hắn ta liền đánh cô ấy. Cô ấy chịu đựng những trận đánh dữ dội này hết mười lăm năm, mà Giai Giai được bà ngoại nuôi lớn, cho nên biết rất ít việc Triệu Linh bị người kia đánh đập. Mà ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được bọn họ sau đó mới biết được cô ấy trải qua nhiều năm như vậy. Lúc ta tìm thấy cô ấy thấy tóc cô ấy đa hoa râm thì ta thật sự có một loại kích động muốn khóc. Năm này cô ấy mười bốn lăm tuổi, còn rất trẻ nhưng đã già nua, không bao giờ còn xinh đẹp giống như trước kia nữa. Cô ấy vì ta mà hạnh phúc cả đời bị phá hủy, hiện tại ta chỉ muốn nghĩ trước hết có thể giúp cho Giai Giai, giúp đỡ cho cô ấy, để cho cuộc sống sau này của bọn họ sau này được tốt hơn một chút. Nể tình ta, nhìn ở phần Triệu Linh nhiều năm khổ cực như vậy, Vân Đào con có thể giúp ba một chút được không? Là ta thiếu bọn họ. Giai Giai cũng là em gái của con.”
“Cha, không phải tâm địa của con sắt đá, cũng cảm động trước cảnh ngộ của bà ấy, nhưng mẹ con thì làm thế? Người đặt bà ở chỗ nào?” Tiêu Vân Đào cũng rất cảm động với chuyện xưa này: “Cha, người nói muốn đền bù cho bọn họ, như vậy thì mẹ phải làm sao đây? Bà cũng vì người mà bỏ ra tất cả, chẳng lẽ người đền bù cho bọn họ mà làm tổn thương mẹ con hay sao? Cha, làm con trai của mẹ, con tuyệt đối không cho phép. Con cũng sẽ không thừa nhận Thẩm Giai Liên là em gái của con.”
“Vân Đào, ta bồi thường bọn họ chỉ là ở tiền tài, sau đó định kỳ đi thăm bọn họ một chút. Cũng không cần phải có lỗi với mẹ con. Mẹ con đối với ta, ta dĩ nhiên là không dám quên, bởi vì nếu không có mẹ con thì vĩnh viễn sẽ không có ta ngày hôm nay. Mẹ con vĩnh viễn là vợ của ta, ta sợ mẹ con biết sẽ không vui. Ta sẽ đợi vào lúc thích hợp để nói với mẹ con, được không?” Đây là cách làm tốt nhất.
Hết chương 53.