Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 11

Con đường này có tên là Tam bất quản, trời không quản, đất không quản, Tư Không gia không quản.

Chuyện của nhân gian, thiên địa tự nhiên cũng không xen vào, Tư Không gia không phải không có chỉnh đốn qua, nhưng là sau khi người nào đó chuyển đến thì rõ ràng cũng bắt đầu mở một con mắt nhắm một con mắt.

Tư Không gia…… Bây giờ là Tư Không Huân tác chủ a?

Vây quanh nơi này một hồi, Mộc Thanh Lưu đi vào cửa chính, cửa vẫn là không có khóa. Hồng Ức dường như vĩnh viễn không lo lắng sẽ có người đến trộm hay không, theo như lời của hắn nói thì trộm cái quan tài về lưu cho chính mình dùng sao?

Huống chi, có Tư Không gia quản lí, sư phụ rất mạnh, Tư Không gia lại càng mạnh, ai dám cùng hai nơi này đắc tội?

Mộc Thanh Lưu chỉ gặp qua chủ nhân của Tư Không gia một lần, tóc vàng mắt màu lam, đích xác là chói mắt như thiên nhân. Sư phụ, còn chưa có thừa nhận tình cảm của hắn.

Sư phụ……

Mộc Thanh Lưu đẩy cửa vào gian phòng Hồng Ức.

Ngày này chín năm trước, đúng là ngày hắn tới, nhưng vừa đúng lúc trải qua thời gian đặc biệt đó cho nên biết rõ, hàng năm vào thời gian này, Hồng Ức nhất định sẽ ngồi ở trên nắp quan tài trong phòng hắn, thay một thân váy hồng sắc, xứng châu ngọc đầy đầu, ánh nến đốt sáng một phòng cứ như đang tế điện ai.

Ngày này chín năm trước hoàn hảo Hoàng Di Nguyệt tiến đến, Hồng Ức sẽ nhanh chóng thoát quần áo, đổi lại một thân thanh sam, tất cả những chuyện không vui đều ném ra sau đầu.

Vì vậy, Mộc Thanh Lưu một mực nghĩ, phụ thân hắn…… là cố ý a, cố ý ở trong thời điểm đó mà đến.

Hồng Ức thật ra bình thường không mặc loại quần áo đó trên người, nhưng khi hắn vuốt ve quần áo thì ánh mắt luôn ôn nhu như vậy, sau đó là bất động, phảng phất như đã thấy được một thế giới khác.

” Thanh Lưu, ngươi đã trở lại?” Hồng Ức trêu chọc nói:” Những thứ khác không nói, ngươi cái này thuấn di thuật luyện được đến mức độ lô hỏa thuần thanh (nhuần nhuyễn) , ngay cả ta đều so ra kém hơn.”

Mộc Thanh Lưu đến bên y cười nói:”Quen tay hay việc.” sau đó đưa bữa sáng trong tay cho y, giống như loại tình huống này nhìn mãi quen mắt, thuấn di thuật này mấy năm qua hắn dùng qua ngàn vạn lần, nhưng người ngu xuẩn vừa nhìn cũng thấy được một người dùng thuật ngàn vạn lần cũng có thể dùng đến xuất thần nhập hóa.

Hồng Ức lại nói:” Nếu Nguyệt sư huynh có ở trong này, sợ là sẽ trách ta đối với ngươi quá nghiêm khắc. Hắn luôn cho rằng thân làm phụ thân nên cả đời bảo vệ hài tử mình mới đúng, ngươi không cần học, để hắn che chở là được.”

Hồng Ức xưa nay là người cao ngạo mà ngoan lệ, nhưng bên trong ánh mắt hắn nhìn Mộc Thanh Lưu có một tia ôn nhu. Bất luận kẻ nào đối mặt với tiểu hài tử do mình nuôi lớn đều có loại ánh mắt này, huống chi là đối mặt với một đệ tử ôn nhu mà thông minh. Tính ra, tuổi đứa bé này ở lại bên cạnh hắn đã chiếm gần bốn phần thời gian cuộc đời hắn.

Mộc Thanh Lưu nhàn nhạt cười cười, trong lúc nhất thời xinh đẹp như mặt nước tĩnh lặng nổi lên gợn sóng.” Sư phụ, tin tức ngươi muốn ta còn chưa có tìm hiểu được, ngày mai ta lại đi nữa a.”

Hồng Ức tà tà cười, đột nhiên giơ ngón tay nâng cằm Mộc Thanh Lưu lên, thanh âm huyễn hoặc:” Ngươi tận tâm tận lực như thế, vi sư không thể không báo……”

Mộc Thanh Lưu cũng không giãy dụa, thản nhiên nói:” Nếu sư phụ thật lòng muốn báo đáp, vậy xào măng cho ta đi.”

Nhiệt độ trong mắt Thanh y nam tử thoáng cái bay sạch sẽ, hắn không thú vị buông tay, nhắc đi nhắc lại:” Chín năm, ngươi như thế nào vẫn mất hứng như vậy?”

Nói xong, Hồng Ức tiếp nhận bữa sáng lại để ở một bên. Chỉ một cái chớp mắt lại hồi phục trạng thái như đi vào cõi thần tiên ngoại vật.

Mộc Thanh Lưu yên tĩnh chờ, hắn biết rõ lúc này hàng năm, Hồng Ức rất thích lôi kéo hắn nói vài câu vẩn vơ.

” Thanh Lưu…… Ngươi biết không,” quan tài của hắn được thủ hạ từ từ chôn xuống đất,” năm đó lúc Nguyệt sư huynh dẫn ta lôi y từ trong đất ra, nhan sắc của hắn vẫn còn rất tươi sáng……”

Trong nội tâm cả kinh, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía quan tài y đã ngủ từ rất lâu, tứ giác đều bị mài mòn, đích thật là có dấu vết có người ” dùng” qua. (mẹ ôi =…=)

” Thanh Lưu…… Ta rất nhàm chán a, có lẽ người khác đều đã quên, ta lại còn nhớ kỹ lâu như vậy.”

Lúc này, thanh âm Hồng Ức rất ôn nhu, hắn bình thường không dùng âm điệu như vậy để nói chuyện.

Mộc Thanh Lưu tiếp tục mỉm cười, an ủi y:” Ngươi bất quá là thân bất do kỷ.” Mộc Thanh Lưu kỳ thật không biết y ám chỉ cái gì, nhưng đây là một câu nói vạn năng, đặt trong trường hợp nào cũng không tính là sai.

Nam tử xuyên một thân hồng vũ y lại cười to, tiếng cười trong trẻo, dung nhan diễm lệ lại đột nhiên thê lương. Bỗng nhiên thân thủ giật xuống ngoại y trên người.” Thân bất do kỷ? Ngoại vật có thể trói buộc ta? Thân bất do kỷ lại vì ai! Đúng vậy, đúng vậy…… Nguyệt sư huynh từng nói qua, một tên Tư Không Huân có là gì. Ta nhớ rõ thì có làm được cái gì, một bộ y phục có thể làm trở lại như lúc trước? Hồng Ức ta há lại là hạng người vô tri!”

Lại giống như trước đây, hắn sẽ xé toang bộ y phục, nhưng mà ngày hôm sau lại một lần nữa nhặt trở về. Lần này thế nhưng không có, hắn điểm một ngọn lửa, mặt mỉm cười thiêu đi y sam. Vận mệnh chỉ có trước sau, mà hắn thì đã tự chặt đứt đường lui của mình.

Không có đường lui, chưa có hồi ức. Tất cả kí ức màu đỏ, tất cả màu đỏ trong ngọn lửa…… Chết đi a!

Mộc Thanh Lưu cũng đi theo thở dài một hơi, lúc này mới giống như tác phong sư phụ……Nam tử xinh đẹp như liệt hỏa.

Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân(thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm qua, ưu tư trước đầu cỏ xuân tươi). Hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu.

……

Chín năm thời gian dài bao nhiêu? Lưu quang dễ dàng đem người vứt bỏ, đỏ của anh đào rồi lại xanh của liễu ba tiêu (một loại chuối-câu này có nghĩa là bốn mùa trôi qua nhanh).

Không dài, cũng không ngắn. Đối với một người chí tồn cao xa mà nói, chín năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, đối với một người thường xuyên nhàn rỗi mà nói, chín năm lại có thể dài như một đời.

Mộc Thanh Lưu lại chính là người nhàn rỗi hơn so với ai khác, nhưng cũng không cảm thấy qua bao lâu.

Mộc Thanh Lưu có khi sẽ cảm thấy nghi hoặc, một người ở chung năm ngày, thời gian tồn tại ở trong trí nhớ lại có thể vượt qua năm năm?

Hắn đã có chút quên đi dung nhan đẹp như trăng sáng của Hoàng Di Nguyệt, lại quên không được khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của y. Cùng với Lưu Hoa kiếm độc nhất vô nhị, mỗi lần múa lên sẽ làm thiên địa thất sắc.

Có thể trên đời này thật sự có một loại xinh đẹp đến hít thở không thông, từng năm qua đi lại càng phát ra rõ ràng.

Chín năm, vẫn chưa trở lại……

Chín năm không nhìn thấy, Mộc Thanh Lưu đã không xác định sau khi gặp lại thì Hoàng Di Nguyệt còn có thể nhận ra hắn hay không? Có thể Hoàng Di Nguyệt biến hóa cũng không lớn, thế nhưng hắn lại từ một đứa bé trưởng thành thành một thiếu niên, thiên địa khác biệt.

Dùng chú thuật ngưng kết thành một con chim lớn bạch sắc —— Cực Nhạc điểu, luôn từ nơi phương xa không biết tên bay tới, không có mang đến ngôn ngữ hay kí tự nào, mà chỉ có từng món từng món thiên hạ chí bảo, từ tượng điêu khắc gỗ tụ linh khí đến bảo ngọc chống cự chú thuật nghịch phong.

Đây mới là tác phong của Hoàng Di Nguyệt.

Mộc Thanh Lưu thu được những vật này luôn hiểu ý cười cười.

Chín năm, lòng của hắn lại so với trước kia càng tĩnh, càng lãnh đạm. Chú thuật đích thật là một môn học thuật làm người ta tĩnh tâm, thong dong cùng ổn trọng của hắn chính là một loại cười nhìn sinh tử.

Sự kiên nhẫn của hắn càng dày hơn, chuyện Hồng Ức nhờ hắn tìm hiểu ba ngày không có kết quả, hắn cũng không gấp.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Thanh Lưu lại một bộ thủy sắc trường y, đạp trên sương sớm mà đi. Đường đi khá xa, đã sắp tiếp cận con đường phồn hoa nhất.

Hồng Ức muốn hắn tìm hiểu người có tên là Tư Không Huân.

Tại Phù Liễu thành, ngươi có thể không biết Hồng Ức, nhưng không thể không biết rõ Tư Không gia, lại càng không thể không biết Tư Không gia thiếu gia Tư Không Huân.

Tư Không Huân, mẫu thân là người Hồ bên Tây Vực, bởi vậy có một mái tóc màu vàng, cùng với đôi mắt màu lam so với bầu trời còn tinh khiết hơn, hắn lại dùng một khúc Phi Thiên vũ mà nổi tiếng thiên hạ. Phi thiên vũ cũng không phải là một bích họa được khắc ở trên thạch bích mạc cao quật(), mà là một loại vũ đạo, vũ đạo giết người. Nghe nói, Tư Không Huân chỉ để một người làm nhạc đệm cho hắn, một người khuynh quốc khuynh thành. (giết ngừ mà bày đặt nhạc đệm=.=||)

Có người nghe hắn gọi người kia là Ức, Ức của hồi ức.

Chuyện Hồng Ức hiện tại muốn hắn đi thám thính chính là—đối tượng mà Tư Không Huân một tháng sau thành thân là ai.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Mộc Thanh Lưu đều tránh không được thở dài lắc đầu, vì Hồng Ức mà thở dài.

Chính là hắn đã quên, hắn bây giờ là ở trên đường lớn hối hả, đang đi dưới chân liền không biết dẫm lên vật gì đó. Mộc Thanh Lưu thoáng chốc mất thăng bằng, lảo đảo hai bước về phía trước.

Trong dư quang hắn chợt thấy một đạo kiếm quang, thế công lôi đình vạn quân so với điện còn nhanh hơn đang hướng hắn đâm tới!

Mộc Thanh Lưu cả kinh, hắn nhất thời thất thần nên phòng hộ kết giới liền bị phá, thanh kiếm này hiển nhiên sẽ trước khi hắn thi thuật mà đâm thủng trái tim của hắn! Đã không có gì có thể nhanh hơn thanh kiếm này!

Nhưng mà hắn sai rồi.

Mũi kiếm thẳng tiến, chốc lát liền dừng lại, máu phún ra nhuộm đỏ cả con đường trải đá xanh. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên, cả nhai đạo vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân và âm thanh tiểu hài tử khóc lớn.

Nhưng thanh âm lại đang yếu dần, Mộc Thanh Lưu phát hiện mình đã lăng (vượt) không phía trên thành thị, trong gió đi về phía trước.

Có người chặn ngang ôm lấy hắn, người nọ mặc y sam so với sương tuyết còn trắng hơn, mà người của y so với ánh trăng còn thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) hơn.

()Mạc Cao Quật: còn có tên gọi khác là Thiên Phật động, nằm dưới chân dãy Minh Sa sơn phía đông nam Đôn Hoàng, đối diện với sông Đãng Tuyền, mặt nhắm hướng đông, trải dài từ nam đến bắc hơn 800 trượng, cao tới hơn 20 trượng, trên dưới tầng tầng lớp lớp là động quật, chỗ tối đa có tới năm tầng. Mạc Cao Quật được khai phá vào thời kì thập lục quốc, trải qua các triều đại Bắc triều, Tùy, Đường, thời Ngũ Đại, Tống, Tây Hạ, Nguyên khởi công xây dựng, có hơn 735 động quật, bên trong đều là bích hoạ điêu tượng, rất nhiều cố sự về kinh Phật, nhân vật.

Ta cứ thắc mắc sao kiếm dừng mà có máu phun? =”=|||| hem lẽ trúng rồi mới ngừng? chậc mịt ghja lười nghĩ mà cứ bắt nghĩ. Lại còn chôn rồi sao còn sống sờ sờ ra vại =….=|||| tha lỗi ta dù mún spoil nhưng ta chưa hề đọc hết bộ này nên chả ngứa mồm nổi (nhưng ta cg hem nói aj bjk rồi thì dc spoil đâu nga ta cắn nga)

p/s: Tóc vàng mắt xanh O.o||||||| mỗ ơi đợi ngày diện kiến dung nhan trời đánh của a (mặc dù ấn tượng đầu với a=0 vì cái vụ a cưới hỏi kon nào đó).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.