CHƯƠNG 11
*
“Ta biết, ta vẫn luôn biết, Du, ngươi đừng nói nữa.” ôm lấy thân thể ngày càng lạnh của Du, Nam Cung Anh Sóc hoảng hốt không thôi.
Lại một cơn đau bụng, Nam Cung Du đã muốn không còn khí lực nói ra, chỉ là ở trong ngực của Nam Cung Anh Sóc, run lên.
“Du, Du, mau nhìn, phía trước là đến rồi.”
Nam Cung Anh Sóc nhìn thấy dấu hiệu của cái sơn động mà mình từng ở, vui vẻ nói.
Tới cửa động, Nam Cung Anh Sóc lập tức ôm Nam Cung Du xuống dưới, đụng đến hạ thân y một mảnh ướt sũng.
Nước ối vỡ khi nào?!
Vội vàng đốt lửa, cởi áo bông xuống trải trên mặt đất, lại đem một ít cỏ khô trong góc hang động trải lên áo bông, cẩn thận mà đem Du đặt lên trên, sau đó ra ngoài, vỗ vỗ con ngựa, nói: “Tuyết Kì nha Tuyết Kì, ngươi xem, đem những người đó dẫn đi chỗ khác đi.” Nói xong, rút xuống mông ngựa.
Con ngựa hí một tiếng, chạy ra ngoài.
Nam Cung Anh Sóc dùng nhánh cây mây che lại cửa động, lúc này mới đi vào trong động.
“Ân…a” Nam Cung Du lại rên rỉ, thanh âm trở nên ngắn ngủi.
Nam Cung Anh Sóc cuống quít đem cởi tiết khố của y ra, nhìn kĩ, huyệtkhẩu mở rộng ra, đúng là cục cưng đã muốn lộ ra non nửa đỉnh đầu, kẹt ở khố gian, lui ra một chút, chính là khi hết lực, lại rụt trở về.
“Du, ta nhìn thấy đầu cục cưng rồi, ngươi tái dùng lực một chút.” Nam Cung Anh Sóc thất thanh nói, không biết là kích động hay khổ sở.
“Ách…” Nam Cung Du đĩnh khởi, đẩy xuống, vừa ngụm từng ngụm thở.
Sau vài lần, cục cưng chính là vẫn kẹt ở bên kia, không có tiếp tục đi xuống.
“Ách… Ngô…”
Cục cưng kẹt nửa vời ở bên kia làm Nam Cung Du rất khó chịu.
Nam Cung Anh Sóc thấy thế vội vàng dùng hai tay ấn lên bụng Nam Cung Du.
“Ân… Ách…”
Không biết qua bao lâu, theo một tiếng khóc ta nỉ non, Nam Cung Anh Sóc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dùng răng cắn đứt cuống rốn, lau đi uế vật trên người cục cưng, lung tung bọc lấy rồi để sang một bên.
Giương mắt nhìn sang, thấy Du nhắm chặt hai mắt, vừa mới an tâm lại lo lắng lên, Nam Cung Anh Sóc đưa ngón tay trỏ đến gần mũi của Du.
Hô, hoàn hảo, hoàn hảo.
Lửa trại sắp hết nhiên liệu, Nam Cung Anh Sóc không dám cho thêm bao nhiêu cành cây, đành phải cho vào vài cái, cởi ra y phục của chính mình mặc vào trên người Du.
Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa dừng lại ở bên ngoài, Nam Cung Anh Sóc cảnh giác đứng dậy, vụng trộm hướng ra ngoài dò xét.
“Nhị hoàng huynh, Tử Thanh đại ca!” khi nhìn rõ người tới là ai, cao hứng, ủy khuất, lo lắng, khổ sở mấy ngày qua của Nam Cung Anh Sóc một loạt bùng nổ, nước mắt cũng như thế mà chảy ra.
Nhưng nghĩ đến Du còn đang hôn mê, Nam Cung Anh Sóc tùy tiện xoa nước mắt, kéo Tử Thanh vào trong.
“Mau, Du còn ở bên trong.’
Vừa mới vào, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Nam Cung Du vẻ mặt xám trắng nằm ở đó, hạ thân xen lẫn nước ối cùng máu, nửa cuống rốn lộ ra bên ngoài, so với tân sinh mệnh đang khóc kia, người này muốn có bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm.
Việc này không thể chậm trễ, Tử Thanh vội vàng điểm vài huyệt vị của y, nhu lại nhu trên bụng Du, đem cuống rốn lấy ra, lại cho y ăn vào mấy viên dược, chậm rãi châm cứu cho y.
Nam Cung Anh Sóc lấy từ trong bọc ra hai bộ y phục, một bộ cho Nam Cung Anh Sóc thay, một bộ cho Nam Cung Du thay.
“Tử Thanh đại ca, Du thế nào?” Nam Cung Anh Sóc một bên thay y phục một bên hỏi.
Tử Thanh lắc đầu, thở dài nói: “Không tốt lắm a, cũng may đã sinh ra rồi, nếu còn thêm chút nữa, sợ rằng sẽ xuất huyết rất nhiều đi.”
Nam Cung Anh Sóc đối việc sinh sản không am hiểu lắm, nhưng mà nghe nói qua rằng xuất huyết rất đáng sợ, mặt lập tức liền trắng ra vài phần, lắp bắp nói: “Vậy, vậy Du…”
“Ngốc, Thanh không phải nói’cũng may’ sao, cái này nói rằng hiện tại đã không sao rồi.” Nam Cung Hãn La một bên ôm cục cưng một bên thân thủ gõ đầu Nam Cung Anh Sóc, nói tiếp: “Lại nói, ngươi không tin vào y thuật của Tử Thanh đại ca sao?”
Tuy rằng Nam Cung Du là hài tử mà y nhặt được, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy hắn đích xác đã đem y trở thành con thân sinh mà đối đãi, câu cuối cùng này, cũng như là hạ yêu cầu đối với người kia đi.
“Đúng rồi, cục cưng tên là gì?”
Nha, tiểu tử kia thật đáng yêu nha, cùng tiểu Sóc trước đây giống nhau như đúc đâu.
Nam Cung Hãn La nhẹ nhàng điểm điểm mu bàn tay cục cưng, hoạt hoạt nộn nộn, không có làn da nhăn nheo của trẻ con khác lúc mới sinh ra, không công non mềm, chẳng lẽ đây là điểm khác biệt của Hiên Viên thị so với người thường sao? Quả nhiên là độc hưởng đức trời đâu.
“A?” Nam Cung Hãn La vừa hỏi như vậy, Nam Cung Anh Sóc bấy giờ mới cảm thấy quên mất cái gì. Một lòng đặt trên người Du, cư nhiên quên cục cưng, không chỉ có không có tên gọi, ngay cả cục cưng là nam hài hay nữ hài cũng chưa để ý!
Ngô… Hắn phụ thân này khỏi cần làm nữa!
“Cho ta ôm một cái.”
Nam Cung Anh Sóc tiếp nhận cục cưng từ tay Nam Cung Hãn La, sờ sờ, là nam hài a!
A, ha hả.
“Gọi Nam Cung Hy đi, Hy trong Hy vọng.”
“Hy”, “Tích” đồng âm*, hắn hi vọng hài tử có thể nhớ kĩ hắn sinh ra không đổi, quý trọng hết thảy.
* Nam Cung Hy: (南宫希) ‘Hy’ ( 希) trong ‘Hy vọng’ (希望) đọc là ‘xī’, đồng âm với chữ ‘Tích’ (惜) cũng đọc là ‘xī’, có nghĩa là ‘quý trọng, luyến tiếc’.
Nghĩ vậy, lại nghĩ đến tất cả phát sinh trong tới nay, nhìn Du đang được Tử Thanh trị liệu, hốc mắt lại đỏ.
“Được rồi, đều đã làm cha, ngươi như thế nào còn thích khóc như vậy.”
Biết Nam Cung Anh Sóc nghĩ gì, Nam Cung Hãn La thoải mái nói.
“Nó như thế nào lại luôn khóc?” vương gia nhìn hài tử nhà mình ánh mắt nửa mở, cái miệng nhỏ cong cong, “Oa oa” khóc, lo lắng nói.
Có phải là sinh bệnh hay không?
Nam Cung Hãn La còn chưa trả lời, bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa.
“Đến rồi.”
Nam Cung Hãn La mỉm cười, đi ra ngoài cửa động.
Đến rồi? Ai đến? Chẳng lẽ là hoàng bá bá bọn họ?
Nam Cung Anh Sóc ôm Nam Cung Du ra ngoài.
Người tới tổng cộng sáu vị.
Đứng đầu chính là vị lão giả khoảng năm sáu mươi tuổi, bên cạnh đứng một vị phụ nhân, đằng sau là bốn vị phục sức cư nhiên giống thủ hạ của Nhị hoàng tử .
Nhưng điều khiến Nam Cung Anh Sóc giật mình không chỉ có cái này, mà là vị lão giả kia có một mái đầu tử phát giống Du như đúc.
“Gặp qua Thiên Triều thái thượng hoàng.” Nam Cung Hãn La thở dài.
“Hiền chất không cần đa lễ.”
Thiên Triều thái thượng hoàng ra hiệu cho phụ nhân bên cạnh, vị phụ nhân kia liền tiếp nhận Nam Cung Hy từ tay Nam Cung Anh Sóc, hống hống, liền vào mã xa uy sữa cho nó.
Thiên Triều quốc thái thượng hoàng?!
Nam Cung Anh Sóc có điểm ngốc lăng, vị lão giả kia cũng không ngại, ngược lại còn hướng Nam Cung Anh Sóc cười cười, “Tiểu Vũ được ngươi ít nhiều chiếu cố.”
Tiểu Vũ? Tên này rất quen, nghe qua ở đâu nhỉ?
A, đúng rồi, lúc trước Đông Ly quốc tới chơi, Đông Ly hoàng hậu cũng từng gọi Du như vậy.
Này, nói như vậy…
Du cư nhiên là hoàng tử của Thiên Triều quốc!
Kia, kia vị này, chính là nhạc phụ của mình!
Nam Cung Anh Sóc chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được gặp mặt nhạc phu đại nhân của mình.
“Tiểu Vũ còn bên trong?” Thiên Triều thái thượng hoàng hỏi.
“Ân, Tử Thanh đang châm cứu cho y, lúc này hẳn là tốt rồi.” Nam Cung Hãn La gật đầu, trả lời.
Trở lại trong động, Tử Thanh đang rút ra cây châm cuối cùng.
“Như thế nào?”
“Như thế nào?”
Nam Cung Anh Sóc cùng Thiên Triều thái thượng hoàng đồng thời hỏi.
“Tạm thời không có việc gì, bất quá, phải mau chóng trở về, vương phủ có dược liệu đầy đủ mới tốt cho việc khôi phục.” Tử Thanh lau mồ hôi, nói.
Mọi người không nán lại lâu, sáng sớm hôm sau liền xuất phát.
Trên đường lo lắng thân mình Du không chịu được nên vẫn là thả chậm cước trình một chút. Mà theo dọc đường đi, Nam Cung Du phân nửa là hỗn loạn ngủ, trừ bỏ một lần phát sốt cao vào ban đêm.
Ngủ bên cạnh mà Nam Cung Anh Sóc cảm thấy được người bên cạnh nóng hầm hập, mơ mơ màng màng sờ soạng xuống, thân thể Du nóng bỏng, chau mày, giống như đang chịu thống khổ thật lớn vậy.
Nam Cung Anh Sóc y phục cũng không mặc vào, đi sang phòng cách vách gọi Tử Thanh.
Tử Thanh bắt mạch, chỉ nói một câu: “Phải nhanh chóng trở về.”
Mọi người lên đường suốt đêm. Nam Cung Anh Sóc nghe xong thì vẫn sợ hãi mà nắm tay Nam Cung Du.